Dụ Nhiên biết cậu vì nghe thấy tiếng sách vở của cô rơi nên mới xuất hiện. Cô đang định giải thích nhưng lại nhận ra sự chú ý của Tống Liệt không hề đặt trên người mình nên không nói gì nữa.
Bên ngoài trời mưa tầm tã, cậu cầm ô chuẩn bị ra ngoài.
Dụ Nhiên nhớ trước khi rời đi chú Tống đã dặn cô phải để ý tới Tống Liệt, bèn đứng lên nói: “Em định ra ngoài sao?”
Tống Liệt thay giày ở huyền quan, nói ừ.
“Nhưng bây giờ trời tối rồi…”
Tống Liệt cho rằng cô sợ bóng tối, lãnh đạm nói: “Dây điện hỏng, vừa mới gọi thợ đến sửa.”
Dụ Nhiên còn định nói thêm gì đó nhưng cậu đã mở cửa, đi vào màn mưa.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cậu rời đi. Cậu cầm một chiếc ô đen, cả người dần biến mất trong màn đêm, cô muốn nhìn cũng không thể thấy nữa.
Lúc đó Dụ Nhiên chưa thân với cậu, cũng không biết tính tình hay thói quen thường ngày của cậu, chỉ nghe vợ chồng nhà họ Tống nói rằng thành tích học tập của cậu rất tốt, tuy rằng hành động của cậu chẳng có gì giống một học sinh ngoan cả.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT