Người nhà của Phó Thanh Thu bị hắn dọa sợ giật bắn, theo bản năng đứng bật dậy rồi vội vàng đi về phía trước: "Bên này, bên này."
Chẳng bao lâu sau, mọi người đến một căn phòng kho vô cùng hẻo lánh, bụi bặm phủ kín, bên trong chất đống đủ loại đồ đạc lộn xộn. Đồ của Phó Thanh Thu không chỉ bị gom lại hết mà còn bị ném vào đây như rác, thậm chí còn chẳng thèm sắp xếp.
"Thật là hết nói nổi, thôi được rồi, các người cút ra đi, bọn tôi tự tìm. À mà… đừng có ngủ đấy, lát nữa còn phải hỏi các người xem mấy thứ này có tác dụng gì không. Với cả, nếu đi quá xa thì có khi sẽ bị… Thôi kệ, tự mà lo liệu đi."
Có lẽ trong lòng cũng chột dạ, dù sao thì họ bị hỏi gì cũng không biết, bây giờ đương nhiên không dám đi xa, chỉ có thể lặng lẽ đứng cách đó không xa, chờ bọn họ dọn dẹp căn phòng.
Sớm biết thế này thì đã sắp xếp đồ đạc gọn gàng trước rồi, đỡ phiền phức như bây giờ, còn khiến đám người này nổi giận. Nếu họ mà tức lên rồi đánh cho cả nhà một trận thì phải làm sao đây?
Lâm Nhạc Du nhìn qua cửa sổ, thấy người chơi chỉ lộ ra một nửa thân hình bên trong, cậu lẩm bẩm: "Người chơi này nói chuyện gay gắt ghê! Xem ra cực kỳ khó chịu với nhà này nhỉ."
Tiết Thụy đáp: "Vậy sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play