Chưa nói đến cha mẹ của A Dung, cô gái này chắc chắn là người có nội tâm tích cực, hướng về phía trước. Nói cô ấy âm u, tự ti, khép kín chắc chắn đều là những lời phóng đại, hạ thấp. Cô gái này cùng lắm chỉ là hơi rụt rè mà thôi.
Nơi họ đang đứng là nhà bếp. Những thứ có thể ăn hoặc sử dụng trong đó cơ bản đều đã biến mất, có lẽ bị các thôn dân khác trong thôn lấy đi hết.
Dù sao thì trước đây những người thôn dân này cũng đến giúp tổ chức tang lễ cho A Dung. Đến nhà người ta lấy một vài thứ cũng chẳng ai hay biết, mà không đúng, tất cả mọi người đều lấy, vậy thì coi như ai cũng ngầm hiểu với nhau rồi.
Lâm Nhạc Du đi một vòng quanh bên trong, “Thật sự ngay cả bàn ghế cũng không còn lại gì, những người này đúng là dám lấy thật. Họ không sợ A Dung biến thành quỷ quay về đòi nợ sao?”
Tiết Thụy, “Chắc là không đến mức đó đâu… Nhưng mà, nếu như vậy thì cặp vợ chồng kia đang căng thẳng chuyện gì? Trong căn nhà này chẳng còn gì, chẳng lẽ vẫn còn bằng chứng gì sót lại? Họ chẳng phải nên tiêu hủy trước sao?”
Lâm Nhạc Du cũng nhận ra. Ngôi nhà này vừa đổ nát vừa hoang tàn, đừng nói là bằng chứng, ngay cả một cành củi khô cũng không còn, sạch sẽ đến mức chẳng có gì.
Vậy cặp vợ chồng kia đang lo lắng thứ gì? Là bằng chứng có thể bị phát hiện khi có người vào nhà? Là thứ bằng chứng bất lợi cho họ? Hay vẫn còn thứ gì đó rất rõ ràng nhưng họ lại không để ý đến?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play