Tiếng gọi của Trần Anh vang lên ngày càng to, như thể nếu cô kêu lớn hơn thì có thể thu hút người ở dưới lầu lên. Tuy nhiên, cô đã gọi rất nhiều lần nhưng vẫn không thấy ai ngoài mình.
Mồ hôi từ trán chảy xuống, Trần Anh mới nhận ra mồ hôi của mình sắp rơi vào mắt rồi.
Lúc này, cô mới để ý rằng không biết từ lúc nào mình đã đổ mồ hôi đầy người, mồ hôi lạnh đã làm ướt chiếc áo thun bó sát cô đang mặc bên trong.
Cô thở hổn hển, không biết phải làm sao, chỉ có thể tiếp tục đi về phía cầu thang, nhưng mỗi lần đi đến bước cuối cùng đều quay lại điểm xuất phát, Lâm Nhạc Du vẫn không thấy tăm hơi.
Trần Anh cứ đi đi lại lại không biết đã bao nhiêu lần, mỗi lần đều quay lại điểm ban đầu. Cô thậm chí còn gõ cửa phòng Lâm Nhạc Du.
Tiếng gõ cửa rầm rầm rầm, lẽ ra cả biệt thự phải nghe thấy, nhưng không có ai xuất hiện.
Cô thậm chí còn không nhớ ra trong ba lô của mình có rất nhiều vật phẩm cứu mạng, cho đến khi cô bất ngờ ngã xuống đất, lúc đó mới giật mình nhớ ra mình có vật phẩm có thể dùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT