Đêm Thái Hậu rời cung, ánh trăng dịu dàng phủ lên mọi vật, nhưng lòng người lại nặng nề khó tả. A Dư, nhìn Hoàng thượng một cách chăm chú, nhưng ánh mắt hắn lại quá mức bình thản, khiến nàng bất giác cảm thấy không đành lòng.
Hắn bước từng bước về phía nàng, ánh mắt vẫn thâm trầm như mọi khi, nhưng nàng không bước lên đón hắn mà lại lùi về phía sau. Hành động ấy không phải do nàng sợ hãi, mà vì trong lòng nàng bỗng trỗi lên nỗi áy náy mơ hồ.
Phong Dục chưa bao giờ nói rõ lòng mình với nàng. Nhưng dù không nói ra, nàng vẫn nghe thấy những lời chưa thành tiếng từ ánh mắt và hành động của hắn.
Hiền Tu Dung đứng nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt tràn đầy nỗi lo lắng lẫn cảm thông. Cuối cùng, nàng không kìm được mà khẽ cất giọng khàn đặc:
“Tỷ tỷ, từ trước đến nay ta luôn biết tỷ thấu hiểu mọi chuyện. Người đối xử tốt với tỷ, tỷ đều ghi tạc trong lòng. Nhưng… có đôi lúc, ta chỉ mong tỷ đừng quá thấu triệt như vậy.”
Nỗi đau xót trong lời nói của Hiền Tu Dung khiến không khí lặng đi. Nàng không mong tỷ tỷ mình phải quá thông suốt về lòng người và hoàn cảnh, bởi đôi khi sự thấu hiểu ấy chỉ khiến bản thân thêm gánh nặng.
Cách đó không xa, phía sau núi giả, một bóng người ẩn khuất giữa màn đêm. Người đó không rời đi, dù nghi thức đã kết thúc từ lâu. Dáng vẻ như đang lặng lẽ quan sát, hoặc chỉ đơn giản là chìm trong suy tư.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT