Thái hậu hơi khựng lại, ánh mắt dừng ở Hữu nhi đang khóc thút thít, cả người run rẩy ôm chặt lấy chân của Phong Dục. Cuối cùng, bà không thể thốt ra lời ngăn cản.
Khi thấy Phong Dục thực sự bước vào phòng sinh, Thái hậu chỉ lặng lẽ quay đầu đi, coi như không nhìn thấy.
Hoàng thượng là đứa trẻ bà nhìn lớn lên, tuy không thể hiểu thấu hắn hoàn toàn, nhưng ít nhất bà cũng nắm được phần nào. Lựa chọn này của hắn, chẳng phải chỉ vì muốn an ủi Hữu nhi, mà còn vì không yên tâm, muốn tận mắt nhìn xem Ngọc phi như thế nào. Giờ đây, ngay cả Hữu nhi cũng trở thành cái cớ cho hắn bước vào.
Thái hậu ôm đứa trẻ lâu đến mỏi nhừ tay, cuối cùng đành giao tã lót cho ma ma bế.
Bên trong phòng sinh, Phong Dục vừa bước vào đã bị mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.
Hữu nhi trong lòng hắn khẽ nhăn mặt, lấy tay che mũi, tay kia nắm chặt vạt áo của Phong Dục, yếu ớt nói: “Phụ hoàng, xú…”
Cậu không biết diễn tả mùi hôi này thế nào, chỉ cảm thấy rất khó chịu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT