Chu Tu Dung đành phải đặt Hữu nhi xuống, tự mình ôm lấy tiểu công chúa, để nàng cùng Hữu nhi ngồi cạnh nhau. Nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt bụ bẫm của Hữu nhi, không nhịn được bật cười:
“Ngươi ăn đến mức tròn trĩnh như vậy, chờ Ngọc tỷ tỷ trở về, sợ là không nhận ra ngươi nữa.”
Nàng vừa nhắc tới hai chữ "Ngọc tỷ tỷ", Hữu nhi lập tức ngẩng đầu lên nhìn, như thể đang đói bụng, lại như bị nàng dọa cho sợ, đột nhiên chu miệng khóc lớn.
Tiếng khóc vang dội không ngừng, khiến Thái Hậu đang nghỉ ngơi ở gian bên cũng phải đi tới, đau lòng hỏi: “Như thế nào lại khóc?”
Chu Tu Dung cúi người thỉnh an, rồi cười nói lại câu chuyện vừa rồi: “Thật đúng là tâm ý liên thông với Ngọc tỷ tỷ, không nghe nổi một lời nói không tốt nào.”
Hữu nhi được bà vú bế lên, đợi tới khi đồ ăn được mang đến, hắn mới dần dần ngừng khóc. Sau khi uống sữa xong, một hồi nhẹ nhàng ợ hơi, đôi mắt híp lại liền muốn ngủ tiếp.
Chu Tu Dung đưa tay chọc nhẹ vào bụng nhỏ của hắn, nhíu mày nói: “Hữu nhi cứ ngủ như vậy, đối với thân mình có tốt không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT