Lâm Thính thấy Đoạn Linh không muốn tiết lộ bệnh tình, nàng cũng không hỏi thêm. Dù sao giữa họ không phải quan hệ mật thiết, giữ chút lễ nghĩa quan tâm vừa đủ là được.
"Hy vọng Đoạn đại nhân sớm ngày hồi phục." Nàng cân nhắc giây lát rồi đưa chiếc khăn tay ra, "Đại nhân vẫn nên lau máu đi."
Chảy nhiều máu như thế thật sự không ngất được sao? Thân thể của Cẩm Y Vệ tốt đến thế ư?
Máu từ cổ tay Đoạn Linh chảy ra, hắn dường như không cảm nhận được gì, hắn đã quen với điều này nên vừa rồi cũng không để ý mà không lau. Hắn lơ đãng liếc nhìn chiếc khăn tay Lâm Thính đưa tới, ánh mắt thoáng ngừng lại.
Trên chiếc khăn màu cam tươi thêu vài con sâu xanh loằng ngoằng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lâm Thính nhìn theo ánh mắt hắn, nhận ra chiếc khăn nàng đưa là cái nàng tự thêu.
Mấy ngày trước Lý Kinh Thu khăng khăng bắt nàng học thêu thùa, bắt đầu từ những hình hoa cỏ đơn giản, nhưng kết quả là nàng thêu không ra hình thù gì. Chiếc khăn này cũng thế, đám cỏ trên đó thêu chẳng ra dáng cỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT