Đèn Khổng Minh dần dần bay xa, Lâm Thính lập tức quay vào phòng sửa soạn để đến tiệm sách.
Đào Chu đi tới hỏi có cần dọn bữa tối không, nhưng lời chưa nói hết, nàng ấy đã thấy Lâm Thính đang tháo búi tóc trước gương, buộc cao đuôi ngựa, bộ quần áo đơn giản nằm trên giường la hán.
Mỗi lần Lâm Thính ăn mặc thế này nghĩa là nàng sẽ lén rời phủ. Đào Chu vội bước lên: ‘Thất cô nương, trời sắp tối rồi, hôm nay cô nương đừng ra ngoài nữa.’
Lâm Thính không dừng tay: ‘Nếu mẫu thân ta có đến, cứ nói là ta nghỉ rồi.’
‘Ban ngày cô nương ra ngoài đã đành, nhưng tối đừng ra ngoài hoài. Gần đây kinh thành không yên ổn, cô nương không thấy sao, ngay cả phủ Lương vương còn bị xông vào rải bột ngứa.’
Lâm Thính vừa buộc tóc đuôi ngựa bằng dây lụa vừa đáp: ‘Đó là Lương vương tự chuốc xui xẻo, làm nhiều chuyện trái đạo đức, tất có báo ứng. Đây chính là đạo lý "tự làm tự chịu".’
Nàng vừa định bước ra thì Lý thị xuất hiện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play