Đào Chu trả lời: "Người đã dùng cái này được hơn nửa tháng rồi, nay trên người đã mang mùi hương này, quen thuộc đến mức không còn để ý. Thật ra những vật người từng dùng qua cũng sẽ lưu lại hương thơm này."
"Ngươi vừa nói cái gì?"Sắc mặt Lâm Thính chợt khác thường, nắm lấy tay của nàng ấy.
Nàng ấy bị phản ứng của Lâm Thính làm tim đập chệch một nhịp, lắp bắp lặp lại: "Nô tỳ nói người đã dùng được hơn nửa tháng, nay trên người đã mang mùi hương này, quen thuộc đến mức không để ý."
"Không phải câu ấy."
Đào Chu bèn nói nửa câu sau: "Thật ra những vật người từng dùng qua cũng lưu lại hương thơm này."
Hỏng rồi.
Lâm Thính thoáng chốc mất đi tâm trạng tốt khi tắm rửa, vội vã tắm qua loa rồi khoác y phục, phân phó Đào Chu đi lấy bút mực, giấy, nghiên.
Lâm Thính cầm lấy tờ giấy, nói với nàng ấy: "Ngươi ra ngoài đứng chờ."
Đào Chu do dự rồi bước ra ngoài.
Ước chừng nửa khắc, Lâm Thính mở cửa đi ra bảo nàng ấy ngửi thử trên giấy có mùi hương hay không.
Đứng ở ngoài cửa thông gió một hồi, Đào Chu vừa ghé gần tờ giấy liền ngửi thấy mùi: "Có mùi. Chẳng hay hương này có vấn đề gì không, thất tiểu thư, xin đừng làm nô tỳ hoảng sợ."
Lâm Thính ngửa mặt than dài: "Hương không có vấn đề, nhưng ta cảm thấy mình sẽ gặp vấn đề."
Đào Chu ngơ ngác không hiểu gì.
….
Vài ngày sau, Đoạn Hinh Ninh sai người đến nhà họ Lâm đưa thiếp mời cho Lâm Thính.
Đoạn Hinh Ninh tổ chức yến tiệc mừng sinh thần. Nhà họ Đoạn tổ chức yến tiệc mà Đoạn Hinh Ninh coi trọng Lâm Thính nên đã gửi thiếp mời đầu tiên cho nàng, nói nàng nhất định phải đến dự.
Những ngày này Lâm Thính bất an lo lắng... nhưng cơm vẫn ăn đều, đến khi nhận được thiếp mời thì đang nằm dài trên trường kỷ tiêu thực. Đọc lướt qua thiếp, nàng bỗng ngửi ngửi người mình như một chú chó.
Đào Chu đứng im lặng nhìn bộ dáng kỳ lạ của Lâm Thính, khóe miệng co giật.
Từ hôm Lâm Thính ra ngoài trở về tắm rửa rồi hỏi chuyện hương liệu, nàng dường như không còn quá bình thường, thi thoảng lại ngửi ngửi chính mình. Khi Đào Chu hỏi có tâm sự gì, nàng cũng không chịu nói.
Đào Chu không dám ép hỏi chủ tử nhà mình, chỉ đành ngày thường lưu tâm quan sát nàng nhiều hơn.
Lâm Thính dường như đã ngửi đủ, thu thiếp mời lại, ngồi thẳng dậy, trầm ngâm suy nghĩ về lễ vật mừng sinh thần của Đoạn Hinh Ninh: "Tặng nàng ấy thứ gì thì tốt nhỉ."
Nhà họ Đoạn giàu có hơn họ Lâm không biết bao nhiêu lần, Đoạn Hinh Ninh từ nhỏ muốn gì được nấy, bảo vật quý giá cũng không thiếu người hai tay dâng lên, nên Lâm Thính không định tặng vàng bạc châu báu.
Đào Chu chợt xen vào một câu: "Hôm qua có người tới cầu thân."
"Cho tỷ muội nào trong nhà vậy?" Lâm Thính thuận miệng hỏi.
Đào Chu biết nàng chưa từng bận tâm chuyện hôn sự của mình: "Là Bát cô nương, nàng ấy còn nhỏ hơn tiểu thư một tuổi, vậy mà đã bàn chuyện hôn sự, dường như muốn vượt mặt đích nữ là ngài đây."
Bát cô nương là con gái của Tam lão gia và thị thiếp Thẩm di nương, quan hệ tỷ muội giữa các nàng không thân thiết.
"Ồ."
Lâm Thính nghe qua tai trái để lọt ra tai phải, tiếp tục nghĩ về lễ vật sinh thần cho Đoạn Hinh Ninh.
…..
Ngày sinh thần của Đoạn Hinh Ninh, Lâm Thính mang theo lễ vật đến nhà họ Đoạn. Người giữ cửa đã được căn dặn từ trước, cũng nhận ra nàng, không cần xem thiếp mời mà trực tiếp dẫn nàng vào.
Lâm Thính không như các khách nhân khác, Đoạn Hinh Ninh đã dặn không cần dẫn đến sân tiếp khách mà đưa thẳng vào khuê phòng của nàng ấy.
Gia nhân nhà họ Đoạn cung kính nói: "Thất cô nương, xin mời theo nô tỳ."
"Làm phiền ngươi."
Nhà họ Đoạn có Đoạn Hinh Ninh, cũng có Đoạn Linh. Lâm Thính vừa vào còn chưa thấy Đoạn Hinh Ninh lại tình cờ gặp Đoạn Linh. Nhớ đến chuyện mình từng làm, nàng liền chột dạ, bất giác liếc nhìn hắn một cái.
Đoạn Linh ngồi bên trong lương đình bên cạnh con đường lát đá nhỏ, mắt nhìn xuống sách trong tay, đôi tay thon dài lộ ra dưới tay áo rộng, chân dài hơi co lại, vạt áo thoáng chạm đất mà không dính bụi bặm.
Áo bào gấm xanh lam sẫm, chỉ nơi tay áo có chút hoa văn thêu tinh tế, thắt lưng buộc chặt với đai ngọc tôn lên đường nét eo.
Lâm Thính bỗng cảm thấy chút căng thẳng.
Trước đây khi vô ý đóng vai nữ phụ ác độc nàng đã đắc tội với Đoạn Linh. Từ lúc thức tỉnh ý thức, nàng luôn né tránh hắn, chẳng thà giả vờ không thấy theo gia nhân nhà họ Đoạn mà đi luôn? Lâm Thính cảm thấy cách này khả thi.
Chẳng ngờ Đoạn Linh lại gọi nàng lại: "Thất cô nương Lâm gia."
Giọng nói cùng thái độ của Đoạn Linh đối với nàng hòa nhã, quả có vài phần phong thái của quý công tử thế gia. Nếu không phải Lâm Thính biết hắn là người Cẩm Y Vệ lòng dạ nham hiểm độc ác thì có lẽ đã bị mê hoặc.
Lần này Lâm Thính không thể giả vờ không thấy hắn, cười gượng đi tới: "Đoạn đại nhân? Xem mắt ta kém chưa này, vừa rồi không thấy ngươi."
Nàng không dám lại gần quá, nửa người còn ở ngoài đình cách hắn một trượng, từ đầu đến cuối vẫn duy trì giữ một khoảng cách, bất giác hít sâu lén ngửi chính mình rồi lại không dấu vết lùi về sau một bước.
Đoạn Linh khẽ cười: "Không sao."
Hắn đứng dậy từng bước từng bước lại gần nàng. Trước mặt Đoạn Linh, Lâm Thính không tiện lùi lại nữa.
Hắn... hắn chẳng lẽ muốn ngửi nàng sao?