Dày vò một hồi lâu cuối cùng Lâm Thính cũng được ăn cơm. Nàng ngồi trong nhà ăn của Quốc Tử Giám ăn như hổ đói, hận không thể ngay lập tức lấp đầy cái bụng đói của mình.
Nha hoàn và phu xe của nàng cũng ăn, họ ngồi ở chỗ cách đó không xa, lúc nào cũng chú ý đến tình hình bên chỗ Lâm Thính. Thấy nàng như thể mười ngày chưa được ăn cơm, hai người lặng lẽ liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt quay đầu làm như không thấy.
Đoạn Linh ăn uống không nhanh không chậm, thỉnh thoảng ngẩng mắt nhìn Lâm Thính đang ngồi đối diện.
Lâm Thính không ngừng gắp thức ăn, không ngừng bỏ vào miệng: “Xem ra a nương ta đã nghĩ quá nhiều rồi, cơm nước ở Quốc Tử Giám còn ngon hơn cả tửu lâu ngoài kia, huynh ở đây cũng được ăn ngon uống tốt.”
Nếu không vì cổ đại còn nhiều quan niệm ràng buộc, Quốc Tử Giám lại không thu nhận nữ tử, nàng hẳn đã vì bữa cơm này mà cố gắng thi đậu vào Quốc Tử Giám.
Đoạn Linh đưa một bát canh sườn ngó sen tới trước mặt nàng, bàn tay đặt trên thành bát, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay bị hơi nóng từ bát truyền sang làm đỏ lên, hắn lại chẳng thấy đau, cũng không lập tức buông tay: “Nếu muội thấy ngon miệng thì ăn thêm chút đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play