Lâm Thính ngủ một mạch đến khi mặt trời đã lên cao ba sào.
Nàng không còn mơ ác mộng nữa mà bất ngờ chuyển sang mơ giấc mộng giàu sang. Gò má bị cái nóng trong phòng hầm đỏ, khóe miệng nở nụ cười, tay múa chân đá một cước tung chăn mền xuống đất.
Đào Chu đang chờ ở gian ngoài nghe thấy tiếng động từ gian trong, tưởng Lâm Thính ngã nên vội bỏ cái khăn tay đang thêu dở mà chạy vào.
Chỉ thấy người trên giường vẫn bình yên vô sự, mà nạn nhân là bộ chăn mền mới được giặt sạch hôm qua.
Đào Chu nhặt chăn mền lên đặt qua giường La Hán. Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng trở nên ồn ào, chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, mẹ của Lâm Thính là Lý thị đã vội vã vén rèm bước vào.
Lý thị sải bước đến bên giường kéo Lâm Thính vẫn còn chìm trong giấc mộng đẹp: “Lâm Lạc Doãn! Mau dậy cho ta.”
Lâm Thính mắt nhắm mắt mở uể oải duỗi người: “A nương, sao người lại đến đây?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT