Còn về Đoạn Linh, nàng nghĩ hắn hẳn đã rời đi từ sớm để xử lý công vụ, trong phòng không còn thấy bóng dáng hắn.
Lâm Thính gọi hạ nhân mang nước vào, vươn vai duỗi người ngáp vài cái, trông có vẻ như ngủ chưa đủ, chậm rãi ngồi xuống bàn trang điểm chải tóc. Mới chải được một nửa nàng đã bắt đầu gật lên gật xuống, thế là nhoài người xuống bàn ngủ tiếp.
Hạ nhân mang nước vào thấy nàng gục xuống bàn ngủ, do dự không biết có nên gọi dậy hay không.
Lúc này có người từ bên ngoài bước vào, vượt qua các nàng đến bên cạnh Lâm Thính, cầm lấy cây lược gỗ đàn hương đang mắc trên tóc tiếp tục giúp nàng chải xuống.
Hạ nhân thấy Đoạn Linh thì vội đặt nước xuống rồi lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Cảm giác chiếc lược lướt qua tóc rất dễ chịu, Lâm Thính mơ mơ màng màng, cứ tưởng là hạ nhân đang giúp mình chải tóc, lẩm bẩm: "Thật thoải mái."
Nếu là trước đây, nàng hẳn sẽ ngửi được mùi trầm hương trên người Đoạn Linh, nhưng hôm nay thì không. Sau đêm qua, mùi hương trên người nàng chẳng hề nhạt hơn hắn, thậm chí còn đậm hơn đôi phần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT