Hôm nay Đoạn Hinh Ninh có vẻ e lệ khác thường, hai má thoáng ửng đỏ, muốn nói lại thôi: “Ngươi... lát nữa có thể cùng ta đến một nơi không?”

….

Trong ngục.

Mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt chảy đầy máu tanh bốc mùi khó chịu, tiếng rên rỉ đau đớn không ngớt vang lên. Những phạm nhân chịu cực hình nặng nề sớm đã mơ mơ màng màng, thân thể rách nát, lở loét, xương trắng lộ ra.

Cách đó không xa, một thanh niên khoác phi ngư bào đỏ rực đứng thẳng như tùng, tay chậm rãi lật giở quyển trục, vẻ mặt bình thản, tựa hồ chẳng ngửi thấy mùi máu tanh hay nghe được tiếng kêu ai oán.

Thật lâu sau, sau một tiếng rên rỉ đau đớn khác, phạm nhân thều thào:
“Ta... khai.”

Ngón tay đang lật dở của Đoạn Linh dừng lại, gập quyển trục, khuôn mặt như mỹ nhân khẽ nâng lên, ánh mắt vượt qua sự u ám của hình cụ dừng lại nơi phạm nhân. Hắn bước qua những mảnh bị tróc ra từ xương cốt rơi vãi đầy đất.

Phạm nhân vô thức tránh ánh mắt của Đoạn Linh. Vẻ ngoài của hắn như một thư sinh ôn nhuận như ngọc, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ ôn hòa, ai ngờ được hắn lại là thủ lĩnh của Cẩm y vệ luôn hành xử dứt khoát và tàn nhẫn.

Đoạn Linh cúi người xuống nhìn gã, mở miệng hỏi:“Đồng đảng của ngươi có ai?”

Xử lý xong chuyện này, Đoạn Linh rời khỏi ngục. Vừa bước ra đã thấy một người hớt hải chạy đến trước mặt hắn, vừa thở vừa nói:
“Đại nhân, Nam Sơn Các xảy ra chuyện rồi!”

…….

Nam Sơn Các là một trong những tửu lâu nổi danh bậc nhất kinh thành, rất được lòng các công tử thế gia, thậm chí quan viên triều đình cũng thường đến đây tụ họp.

Lâm Thính được Đoạn Hinh Ninh dẫn đến đây. Vừa xuống xe, bọn họ đã được chưởng quầy đích thân đưa lên nhã gian tầng hai. Trước khi vào phòng, Đoạn Hinh Ninh liếc nhìn nhã gian bên cạnh.

Theo lời chưởng quầy, khách ở phòng bên là Hạ thế tử Hạ Tử Mặc. Lâm Thính nghe xong liền hiểu ra.

Hạ Tử Mặc là nhân vật nam chính của nguyên tác, thế tử Thế An hầu phủ. Đoạn Hinh Ninh trước kia đã phải lòng y ngay từ lần đầu gặp gỡ, luôn tìm mọi cách để được gặp y.

Gần đây Lâm Thính thường nghe Đoạn Hinh Ninh nhắc về Hạ thế tử, kể đi kể lại cảnh gặp gỡ của họ, đủ hiểu đây chính là dấu hiệu thiếu nữ mới yêu. Nàng không xen vào, chỉ lặng lẽ làm người lắng nghe.

Hôm nay được Đoạn Hinh Ninh dẫn đến Nam Sơn Các để gặp Hạ thế tử, Lâm Thính cũng chẳng định làm gì cả.

Vừa vào nhã gian, Đoạn Hinh Ninh đã dán tai vào vách tường sát nhã gian bên cố gắng nghe lén. Lâm Thính phớt lờ động tác nhỏ của nàng ấy, chọn một chỗ ngồi thưởng thức rượu Thu Lộ Bạch trứ danh của Nam Sơn Các.

Rượu ngon thật, Lâm Thính nghĩ thầm, có lẽ mình nên kinh doanh thêm rượu chăng.

Tuy nhiên nhã gian của Nam Sơn Các cách âm quá tốt, Đoạn Hinh Ninh nghe mãi cũng chẳng thu được gì, thất vọng ngồi xuống cạnh Lâm Thính, tay cầm khăn tay ủ rũ:
“Ngươi nói xem ta với Hạ thế tử liệu có khả năng không?”

Ngươi là nữ chính, y là nam chính, cả hai đã được tác giả an bài từ lâu. Lâm Thính nghĩ thế nhưng tuyệt đối không dám nói ra, nàng còn lưu lại đường sống cho mình : “Duyên phận vốn là thứ nên thuận theo tự nhiên.”

Đoạn Hinh Ninh cúi đầu thất vọng. “Thôi vậy, hôm nay cứ coi như ta và ngươi ra ngoài tiêu dao giải sầu một chuyến. Ngươi muốn ăn gì?”

Lâm Thính không khách khí, nàng gọi liền mấy món. Dù sao phụ thân nàng vẫn còn giận, tối về nhà có lẽ lại bị phạt nhịn đói, chẳng bằng ăn no ở ngoài trước rồi về chịu tội.

Trong lúc dùng bữa, Đoạn Hinh Ninh lại lần nữa nhắc đến Hạ Tử Mặc.

Nàng ấy mím môi: “Nếu y vô tình với ta, cớ sao lại đích thân đưa ta về phủ? Nhưng nếu y hữu tình, vậy tại sao chẳng bao giờ đến tìm ta?”

Lâm Thính thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ, nuốt miếng cá trong miệng rồi đáp: “Ngươi có thể hỏi thẳng y.”

Đoạn Hinh Ninh thoáng do dự, ánh mắt liên tục liếc về nhã gian bên cạnh, bị lời khuyên của Lâm Thính làm cho dao động: “Hỏi thẳng? Có phải quá đường đột không?”

Chưa đợi Lâm Thính đáp, Đoạn Hinh Ninh tháo chiếc ngọc bội khắc chữ “Hinh Ninh” bên hông ra.

“Ta muốn tặng y cái này.”

Nàng ấy e lệ nói.

Nàng ấy là người luôn luôn ngoan ngoãn, lần này lại khá lớn gan Nàng cầm lấy ngọc bội trong tay Đoạn Hinh Ninh, chuẩn bị trả lại cho nàng ấy:
“Đợi đến khi cả hai đã xác nhận tâm ý đối phương rồi hãy tặng cũng chưa muộn.”

Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy mạnh từ bên ngoài, chỉ thấy nha hoàn và gia đinh bên ngoài đều bị gí dao vào cổ. Đoạn Hinh Ninh chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, lập tức hét lên một tiếng trốn sau lưng Lâm Thính.

Người đến cầm vũ khí sắc bén trông vô cùng dữ tợn, quát lớn:
“Trong các ngươi ai là muội muội của Đoạn Linh?”

Lâm Thính vẫn đang nắm trong tay miếng ngọc bội chưa kịp trả lại cho Đoạn Hinh Ninh, bỗng nhiên bị nhầm lẫn thành “Đoạn Hinh Ninh”.

Dù Đoạn Hinh Ninh có lên tiếng khẳng định mình mới là người các ngươi muốn tìm thì bọn họ cũng chẳng ai tin. Chúng áp giải Lâm Thính xuống lầu.

Đao kiếm không có mắt, Lâm Thính cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo của đao kiếm đặt sau cổ mình. Nàng không dám cứng đối cứng, từng bước chậm rãi bước xuống. Đi qua một khúc quanh, đám người kia không tiếp tục xuống nữa mà chỉ dùng dao ghìm chặt nàng giam cầm mọi hành động.

Bên dưới lầu, hàng loạt cung thủ đã xếp thành hàng, mũi tên lạnh lẽo lóe lên ánh sáng sắc bén hướng toàn bộ về phía cầu thang.

Giữa đội cung thủ ấy có một cẩm y vệ đứng hiên ngang, đai lưng hình loan, chân mang ủng đen, tay nắm chuôi Tú Xuân đao. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên cán đao, bộ quan phục đỏ như máu càng làm nổi bật dáng vẻ lạnh lùng như tuyết của người mặc.

Kẻ bắt giữ Lâm Thính nhìn về phía người đó, cất giọng đe dọa:
"Đoạn Linh, nếu không muốn muội muội của ngươi chết dưới tay chúng ta thì mau để bọn ta rời đi."

Đoạn Linh nâng mí mắt, tầm mắt lướt qua Lâm Thính không nói một lời.

Nàng vận y phục màu hồng thẫm, bộ y phục vốn trang nhã giờ đã nhàu nát vương vài nếp gấp lộn xộn. Trên chiếc cổ mảnh mai có lưỡi dao sắc bén đang áp sát. Nhìn lên gương mặt nàng, làn da trắng sáng, môi đỏ răng trắng, trâm ngọc bên tóc mai khẽ rủ xuống đung đưa.

Tầm mắt của Đoạn Linh cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lâm Thính, trong mắt ánh lên vẻ suy tư.

Lâm Thính ở trước ánh đao ngay cả hít thở cũng không dám thở mạnh, lần đầu tiên cảm nhận rõ cái chết đang cận kề như vậy. Tiền vẫn chưa kiếm đủ, càng chưa có cơ hội tiêu xài, sao nàng có thể dễ dàng bỏ mạng như thế này?

Nhưng nàng không thể hoảng loạn. Hoảng loạn sẽ chẳng giải quyết được gì, cần phải tìm cách sống sót.

Lâm Thính cố gắng bình tâm lại.

Bất ngờ có một âm thanh lạnh lùng vang lên trong đầu nàng, xa lạ mà vô cảm:

"Kích hoạt nhiệm vụ nữ phụ ác độc, mời ký chủ thổ lộ với Đoạn Linh, thời hạn 10 ngày. Nếu thất bại, bị xóa sổ."

Trong nguyên tác, logic của nữ phụ ác độc chính là: Ta thổ lộ với ngươi, để làm ngươi chán ghét chết luôn.

Gì cơ?

Lâm Thính vừa kinh hãi trước sự xuất hiện của cái gọi là "hệ thống", vừa choáng váng trước nhiệm vụ vô lý này.

Nàng thở không nổi nữa rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play