Y phục Kim An Tại mặc trên người đều là từ hậu viện Linh Lung Các lấy trộm, dính lại mùi mồ hôi của người khác, bởi vậy mới muốn vứt bỏ mấy món có mùi nặng nhưng không phải mấy vật dụng hay mang bên người.
Hắn ta vừa trông thấy Đoạn Linh, liền theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Lâm Thính, song cũng không tự tiện mở lời.
Gió mang theo hơi nóng thổi qua hành lang phả vào mặt Lâm Thính, vậy mà lại dường như có chút lành lạnh. Nàng theo bản năng bước tới cạnh Đoạn Linh, vẻ mặt tự nhiên: “Trên đường trở về sau khi ghé nhà xí thì ta bắt gặp hắn nên dừng lại nói vài câu, khiến chàng đợi lâu rồi.”
Giọng Đoạn Linh không mặn không nhạt: “Cũng không đợi bao lâu, chỉ là thức ăn có phần nguội lạnh, không sao cả, chốc nữa bảo người mang đi hâm nóng là được.”
Thức ăn nguội lạnh rồi? Lâm Thính lấy làm lạ.
Bản thân tìm Kim An Tại cũng chẳng mất bao lâu, chẳng lẽ lại đến mức ấy? Rõ ràng chưa quá một khắc, hơn nữa tiết trời dạo này nóng bức, cơm canh sao có thể nhanh chóng nguội lạnh, Linh Lung Các khi bưng lên vốn dĩ chỉ để âm ấm thôi sao.
Nàng cảm thấy khả năng này là lớn nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play