Lâm Thính im lặng mấy giây. Cũng không hẳn là không thể... nàng không để ý đâu.
Đoạn Hinh Ninh hoàn toàn đứng về phía Phùng phu nhân, thấp giọng bất bình thay Lâm Thính: "Nhị ca thật là, chẳng lẽ công vụ không thể trì hoãn một chút, cứ nhất định phải làm ngay hôm nay?"
Từ góc sâu trong phòng ở gần đó có một giọng nam nhân vang lên: "Nam nhi vốn dĩ nên lấy việc cống hiến cho triều đình làm vinh hạnh. Nhị ca của con hắn..."
Phùng phu nhân lập tức quét mắt nhìn Đoạn lão gia, giống như bị nước trà làm sặc, bà khẽ ho khan vài tiếng.
Lúc này Lâm Thính mới phát hiện trong phòng còn có một nam nhân nữa. Tại sao phụ thân của Đoạn Hinh Ninh lại ngồi trong góc? Nếu không phải ông ngồi đó, nàng cũng không đến nỗi không nhìn thấy.
Nghe tiếng ho nhẹ của Phùng phu nhân, Đoạn lão gia lập tức sai nha hoàn rót thêm trà cho bà, rồi cứng nhắc đổi giọng: "Nhị ca con làm vậy đúng là không đúng."
Mấy năm nay, bà ấy chẳng mấy khi thèm nhìn thẳng ông, trước mặt người ngoài thì giả vờ một chút, nhưng trong thâm tâm vẫn không để ý đến ông. Ông biết bà ấy vẫn còn trách ông năm đó không ngăn cản Đoạn Linh trở thành dược nhân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT