Ăn xong, nàng lại rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, nửa canh giờ trôi qua, nàng buồn chán đến mức cầm chiếc đèn lồng của Đoạn Linh bỏ quên lên chơi, xem thử nó được làm như thế nào.
Qua thêm nửa canh giờ, đèn lồng suýt nữa bị nàng tháo rời, lúc này Lâm Thính mới chịu dừng tay.
Không biết Đoạn Linh có chịu giúp nàng mang vài quyển thoại bản từ bên ngoài vào không nữa. Nhưng cho dù hắn đồng ý thì cũng vô ích, vì hôm nay hắn tuần tra ở Đông Nhai, sẽ không đến đây. Nàng muốn nhờ hắn giúp, e rằng phải đợi đến ngày mai, khi đó chỉ còn một ngày nữa là nàng có thể rời khỏi đây rồi.
Lâm Thính ngửa mặt than thở.
Ở hiện đại, dù bị cách ly còn có điện thoại di động để giải trí, chứ ở cổ đại ngay cả điện thoại cũng không có, thật quá khổ sở!
Đúng lúc nàng đang chán nản, thì tầng dưới khách điếm và cả con phố bên ngoài bỗng nhiên trở nên huyên náo. Nàng nén sự buồn cực xuống, không mở cửa đi xuống mà chỉ bước tới bên cửa sổ nhìn ra phố lớn.
Trên con phố vốn chỉ có Cẩm Y Vệ tuần tra, lúc này lại xuất hiện một nhóm bách tính muốn rời đi. Người ta thường nói luật không trách số đông, nếu chỉ có vài người muốn bỏ trốn thì còn có thể trấn áp bằng vũ lực, nhưng nếu số lượng quá đông thì lại là chuyện khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play