Lâm Thính rời khỏi tháp La Hán trèo lên giường, kéo chăn đắp đến bụng: "Muộn rồi, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi, không cần gác đêm."
"Vâng." Đào Chu không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, nàng ấy buông rèm rồi lui ra ngoài.
Một lúc sau, trong màn vang lên những tiếng động khe khẽ, Lâm Thính ở trên giường lăn qua lăn lại, nàng không sao ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại, nàng luôn có cảm giác như có gì đó vương lại trên lòng bàn tay, mãi không thể xua tan đi được.
Điều khiến nàng không quên được nhất chính là phản ứng của Đoạn Linh trong gian phòng ở Minh Nguyệt Lâu. Khi đó hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt như tranh vẽ đỏ ửng lạ thường, đến lúc cuối cùng không kìm được mà cúi xuống hôn nàng, môi lưỡi quấn quýt, dây dưa mê hoặc, hơi thở rối loạn.
Sau khi kết thúc rồi, Đoạn Linh còn vùi mặt vào cổ nàng, hơi thở ấm nóng phả ra nhè nhẹ.
Trước khi xuyên sách, Lâm Thính cũng không phải là cô gái ngây thơ, đã đọc qua không ít truyện người lớn, cũng xem vài phim người lớn. Nhưng tự tay chạm vào một người đàn ông... là lần đầu tiên, khiến nàng có chút hoảng hốt.
Trong đêm khuya yên tĩnh, cảm giác ấy càng rõ rệt, như thể nàng vẫn còn ở Minh Nguyệt Lâu, mà Đoạn Linh sau khi hôn nàng đã vùi mặt vào cổ nàng thở gấp, đôi tay siết chặt lấy eo nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT