Hoài Dương Năm Ấy Có Người Nhớ Mong - Chương 17
Ta sững sờ: "Huynh trưởng dường như đã thông suốt hơn rất nhiều."
Khi gặp nhau trong ngục giam ở Quận Cửu Giang, huynh trưởng vẫn còn oán hận Lâm Ân Diễm đã làm tổn thương ta, ngăn cản ta báo thù chỉ là vì lo lắng cho sự an nguy của ta, bây giờ lại dường như đã buông bỏ tất cả.
Huynh trưởng mỉm cười: "Chúng ta đã không còn là chúng ta của ngày xưa nữa, chỉ là đang dựa dẫm vào người khác để cầu sinh, lấy đâu ra tư cách nói đến chuyện báo thù hay không báo thù nữa - A Ninh, ta biết gả cho hắn muội không vui vẻ gì, nhưng dù sao cũng là chuyện cả đời, làm huynh trưởng vẫn phải tặng muội lễ mừng, hy vọng muội muội sau này năm nào cũng bình an."
Huynh ấy quay người trở lại sau bình phong lấy gì đó, ta chợt nhớ ra điều gì, mở to mắt: "Ngày hôm đó Bình Chử Công chúa bảo muội đến đây, huynh cũng ở đây sao?"
Huynh ấy gật đầu, đưa đồ trên tay cho ta - là một bức tượng ngọc tinh xảo, khắc lại cảnh tượng cả nhà chúng ta cùng nhau uống rượu dưới trăng năm xưa, thần thái của mỗi người đều sống động như thật, có thể thấy là đã tốn rất nhiều tâm tư.
Huynh trưởng ôn tồn nói: "Năm ngoái khi muội đính hôn với Lâm Ân Diễm, ta đã khắc cho muội. Vốn tưởng rằng không thể tặng nữa rồi, không ngờ cuối cùng vẫn thành lễ mừng muội xuất giá. May mà lúc đó đã gửi đồ đến nhà Lý tướng trước, nếu không đã bị sung vào quốc khố rồi. Lý tướng cũng cẩn thận, phái người chuyên chở hộ tống một món đồ nhỏ như vậy lên phía Bắc, không để nó bị hư hại, nếu không bây giờ huynh thật sự không lấy ra được thứ gì ra hồn nữa rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play