Tống Duệ Nguyệt cười, sau đó tát thẳng vào mặt Trương Dục Sơ, cô đã muốn đánh tên khốn này từ lâu rồi, hôm nay, cuối cùng cũng đánh được.
"Trương Dục Sơ, anh đúng là thuộc tàu tàu những câu nói của tên cặn bã! Anh vừa giẫm hai thuyền vừa đắc ý lắm phải không? Bên này đồng ý kết hôn với tôi, quay đầu lại đi cặp kè với bạn thân tôi, nếu hôm nay không tình cờ bị tôi bắt gặp, hai người định tiếp tục coi tôi là đồ ngốc để đùa giỡn mãi phải không?
“Anh hỏi ông lão xem, vừa nãy hai người có giống như không có gì không?... 'Dục Sơ, chúng ta mua hai gói hạt dưa và đậu phộng về đi', hai người đã là chúng ta rồi, còn về cùng nhau nữa, còn anh... 'Nghe em', nghe xem, thật là chiều chuộng! Ngay cả con ch.ó bên đường cũng biết hai người có quan hệ mờ ám!"
Con chó vàng lớn ngồi xổm bên cạnh xem náo nhiệt: ... Sao tôi không biết mình còn có vai diễn?
DTV
Giọng nói của Tống Duệ Nguyệt vừa to vừa rõ ràng, không chỉ những cặp đôi ra vào trước cửa rạp chiếu phim mà ngay cả trên phố cũng có không ít người nghe thấy.
Mọi người dừng chân lại vây quanh để hóng hớt, dù sao thì thời buổi này đời sống giải trí quá ít ỏi, đột nhiên gặp phải cảnh bắt gian tại trận như thế này, ai nấy đều tràn đầy sự tò mò thích thú.
Trương Dục Sơ không ngờ Tống Duệ Nguyệt không chỉ tát một cái mà còn làm ầm ĩ mọi chuyện, hắn che mặt, mặt mày đen sì nghiến răng nghiến lợi nói: "Tống Duệ Nguyệt, cô dám đánh tôi."
"Đánh chính là tên khốn như anh." Nói xong, cô lại nhanh chân tiến lên, đi đến trước mặt Dịch Lan, túm lấy hai b.í.m tóc của cô ta, tát thẳng vào khuôn mặt trắng trẻo như hoa của cô ta hai cái “Chát chát.”
"Còn cả cô nữa, đồ đê tiện, tôi coi cô là bạn thân, cô coi tôi là đồ ngốc phải không? Cướp đàn ông của người khác có phải thơm hơn không? Bố mẹ cô có biết họ nuôi cô thành một đứa lẳng lơ không?"
Dịch Lan không ngờ Tống Duệ Nguyệt đánh xong Trương Dục Sơ lại xông lên đánh mình.
Cô ta vốn đã thấp bé, chiều cao 1m5 trong khi Tống Duệ Nguyệt cao 1m65, khí thế lại mạnh mẽ, cô ta chỉ có thể bị đè bẹp hoàn toàn, nhất thời không biết che mặt hay bảo vệ hai b.í.m tóc, đau đến mức kêu á á.
Tống Duệ Nguyệt đánh xong, cảm thấy nỗi oán hận tích tụ mấy chục năm tiêu tan không ít, tâm trạng cũng hoàn toàn thoải mái.
"Trương Dục Sơ, Dịch Lan, hôm nay tôi, Tống Duệ Nguyệt nói ở đây, từ nay về sau, tôi không còn liên quan gì đến hai người nữa, sau này hai người gặp tôi thì tốt nhất nên giả vờ không quen biết, nếu không dám đến trêu chọc, tôi thấy một lần đánh một lần, không tin thì cứ thử xem."
Nói xong, cô cầm mấy gói hạt dưa và đậu phộng mà ông lão buộc bằng dây, quay người bỏ đi.
Trương Dục Sơ và Dịch Lan đều ngây người, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.
Bởi vì trong ấn tượng của họ, Tống Duệ Nguyệt là một người tính tình nhu nhược, cho dù bị bắt nạt cũng chỉ biết trốn đi lén lút lau nước mắt, khi nào lại như bây giờ chanh chua như vậy, mắng người cũng đặc biệt khó nghe chói tai.
Dịch Lan tỉnh táo lại trước Trương Dục Sơ, thấy đám người vây quanh chỉ trỏ nhưng cô ta lại không hề cảm thấy xấu hổ, đi đến bên cạnh Trương Dục Sơ, tự trách lại đau lòng nhìn hắn, nước mắt lăn dài trên mặt, giống như một đóa hoa trắng nhỏ bị người ta giày xéo, đáng thương vô cùng:
"Dục Sơ, em xin lỗi, đều tại em hại anh và Tiểu Nguyệt... Cô ấy, cô ấy đánh em cũng được rồi, sao lại có thể nhẫn tâm đối xử với anh như vậy, mặt anh thế nào rồi?"
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại thầm mừng thầm, lần này, Tống Duệ Nguyệt và Trương Dục Sơ cũng coi như xong đời rồi.
"Không sao, về bôi chút thuốc là được. Dịch Lan, em cũng đừng tự trách nữa, chuyện này không phải lỗi của em, là do cô ấy không biết điều, trời sắp tối rồi, chúng ta mau về thôi."
Trương Dục Sơ bị mọi người chỉ trỏ, mặt mũi rất khó coi, hơn nữa lúc này trong đầu anh hắn là hình ảnh Tống Duệ Nguyệt chanh chua vừa nãy, không hiểu sao, so với lúc cô một mình lén lút lau nước mắt thì lúc nổi giận, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn kiêu ngạo lại càng khiến người ta động lòng hơn.
Tống Duệ Nguyệt đã quay lại cửa hàng cung ứng xã nên không biết đến hoạt động tâm lý này của hắn, nếu biết, cô cũng chỉ khinh thường "Phỉ" hắn một tiếng, bảo hắn cút càng xa càng tốt.
Dịch Lan nghe Trương Dục Sơ nói vậy, nhẹ nhàng gật đầu, lúc quay người, khóe miệng từ từ nhếch lên nhưng khi nghe thấy lời tiếp theo của Trương Dục Sơ thì cứng đờ lại...
"Dịch Lan, hôm nay Tiểu Nguyệt chắc chắn là tức giận lắm, tôi thấy trên đầu cô ấy còn quấn băng gạc, chắc chắn lại bị người nhà họ Lý bắt nạt rồi, vốn đã rất buồn rồi, bây giờ lại thấy chúng ta đi ra từ rạp chiếu phim, cô ấy lại là bạn thân nhất của cô, cho nên mới tức giận như vậy... Hơn nữa, ban đầu tôi cũng không muốn đến, là cô cứ nói đừng lãng phí hai vé xem phim này, tôi muốn đến giải thích với Tiểu Nguyệt, chỉ cần cô ấy chịu nhận lỗi xin lỗi tôi, tôi vẫn sẽ tha thứ cho cô ấy, dù sao chúng tôi đều công nhận nhau là bạn đồng hành cách mạng suốt đời rồi."
Trương Dục Sơ đi được hai bước, lại quay người dừng lại, nhìn về phía Dịch Lan nói, trong giọng nói hơi trách móc.
Nước mắt tủi thân của Dịch Lan lập tức rơi xuống: "Vừa nãy anh còn nói chuyện này không phải lỗi của em, anh thích cô ấy đến vậy sao? Vừa nãy cô ấy khiến anh mất hết mặt mũi trước bao nhiêu người, anh lại còn tha thứ cho cô ấy?"
Trương Dục Sơ lập tức lại đau lòng vì Dịch Lan, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô: "Thôi, dù sao bây giờ ngoài việc kết hôn với tôi ra, cô ấy cũng không còn cách nào khác, không cần cô giải thích, tôi nghĩ không đến hai ngày cô ấy sẽ chủ động đến xin lỗi tôi
thôi."
Dịch Lan vừa vì hắn dịu dàng lau nước mắt cho mình mà tim đập thình thịch không thôi, kết quả, lại bị lời nói sau đó của hắn làm cho tức đến suýt nữa lên cơn đau tim.
"Nếu cô ấy xin lỗi anh, anh sẽ thực sự tha thứ cho cô ấy sao?"
"Đến lúc đó xem thái độ của cô ấy rồi nói tiếp." Trương Dục Sơ không muốn nói, chỉ cần Tống Duệ Nguyệt chịu chủ động đến xin lỗi, hắn đương nhiên sẽ thuận nước đẩy thuyền.
Dịch Lan tức đến nắm chặt tay, móng tay cắm vào thịt, cũng không cảm thấy đau: Tống Duệ Nguyệt con tiện nhân này sao không chết đi cho rồi!
Ở đâu cũng tranh giành với cô ta, trong trường thì xinh, cao hơn, học giỏi hơn cô ta, giáo viên trong trường đều khen cô thông minh, ngay cả Trương Dục Sơ cũng c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt...