Tư Phồn Tinh và Mạc Bất Văn ngồi trên vai Hùng Chí rất nhanh liền theo hắn ta đến tiểu viện của thương đội.
Mặc dù bản thể của Hùng Chí là một con gấu, nhưng tốc độ chạy của hắn ta lại không hề chậm chút nào, thân hình lại linh hoạt như một con thỏ, cả đường đi phải rẽ trái rẽ phải, nhưng lại không có bất kỳ ai phát hiện ra bọn họ.
Chờ đến tiểu viện, Mạc Bất Văn vẫn dựa vào vai Tư Phồn Tinh giả chết suốt hành trình, cuối cùng cũng mở mắt.
Dường như những giai điệu nhẹ nhàng mà Tư Phồn Tinh hát suốt đường đi thật sự có tác dụng trong việc phục hồi tinh thần của hắn, lúc này tình trạng của Mạc Bất Văn tốt hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả đoạn tay áo trắng mà Tư Phồn Tinh nắm chặt trong tay cũng dường như chân thật hơn một chút.
Trong lòng Tư Phồn Tinh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần những giai điệu nàng hát có hiệu quả, thì để nàng hát đến khi Mạc Bất Văn nghe tiếng nàng đến chán cũng không sao. Hơn nữa Tư Phồn Tinh quyết định bắt đầu từ ngày mai mỗi buổi sáng sẽ lôi Mạc Bất Văn nghe luyện đàn, chỉ cần nàng kéo thêm mấy khúc ninh thần tĩnh tâm, có lẽ có thể giúp vết thương của Mạc Bất Văn nhanh lành.
Mạc Bất Văn nhìn Tư Phồn Tinh đang nhìn chằm chằm hắn như thể nhìn chằm chằm một người bị trọng thương liền nhịn không được cười nhẹ một cái, nhưng mà đang cười thì trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác ấm áp không thể diễn tả bằng lời. Loại cảm giác thật sự được người khác quan tâm như vậy đã lâu hắn chưa cảm nhận được, trong lúc nhất thời khiến hắn có chút muốn chìm đắm vào cảm giác đó.
Tuy nhiên bây giờ không phải lúc để chìm đắm trong sự dịu dàng này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT