Paul bị làm cho khiếp sợ, nhìn Lâm Bạch Thanh: “Thật sao?” Rồi hỏi tiếp: “Trung y thật sự có thể g.i.ế.c người vô hình sao?”
Tây y có thể g.i.ế.c người vô hình thì Paul biết, chẳng lẽ trung y cũng thế? Lâm Bạch Thanh mím môi mỉm cười, xem như ngầm thừa nhận.
Tây y muốn g.i.ế.c người, dù sao vẫn phải có thuốc, nhưng trung y thì khác, nếu thật sự có ý đồ xấu, chưa cần nói tới điện châm, chỉ ngân châm bình thường, bác sĩ có thể dùng nó để chữa bệnh, nhưng nếu thật sự muốn g.i.ế.c người, chẳng qua chỉ là chuyện đ.â.m sâu hơn một tấc mà thôi.
Nếu lúc trước Lâm Bạch Thanh thật sự muốn g.i.ế.c Hashimoto Juichi, thì đã g.i.ế.c từ lâu rồi, cần gì để ông ta sống thêm ba năm, cho tới tận bây giờ? Nói ra vẫn là Trác Ngôn Quân ngu ngốc, tầm nhìn hạn hẹp, lại ích kỷ.
Với loại người như vậy, Lâm Bạch Thanh cũng lười giải thích. Cho nên mặc dù nếu cô khuyên thêm vài câu thì có lẽ Trác Ngôn Quân sẽ đồng ý chữa trị, nhưng cô cũng không khuyên.
Hơn nữa, tuy Trác Ngôn Quân bị con trai dùng quyền uy ép buộc mà phải đồng ý để Lâm Bạch Thanh hỗ trợ chữa bệnh, nhưng dù sao bà ta vẫn không nguyện ý tin tưởng con dâu, sợ đối phương muốn hại mình, suy nghĩ làm như thế nào mới có thể từ chối việc này.
Bà ta ngồi trên ghế, trùng hợp đối diện cửa, bà ta thấy cửa bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, nhưng bên ngoài lại không có người, trống trơn, trong khoảnh khắc, bà ta tưởng rằng Hashimoto Koyasu phái sát thủ đến g.i.ế.c mình, mà bà ta tốt xấu gì cũng là mẹ, vào lúc này phản ứng theo bản năng là đóng cửa, bảo vệ đứa nhỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT