Một số tiền lớn trị giá tám triệu đồng từ trên trời rơi xuống, còn đến từ nước ngoài là để hỗ trợ ngành trung y của nước chúng ta. Chỉ đơn thuần nhận tiền như thế có phải là không thích hợp lắm, dù sao cũng phải trọng đãi người quyên góp chứ nhỉ.
Trong lúc giám đốc Sở Hứa đang sầu chuyện này, lúc thấy Sở Xuân Đình đến, giám đốc Sở Hứa ngay lập tức sáng mắt, vì ông ta là một cố vấn của Sở Văn hóa, giám đốc Sở Hứa nghĩ kêu ông ta liên lạc với Sở Văn hóa một chút, bắt đầu từ chính phủ, đăng báo cảm ơn một chút những người quyên tiền bên nước ngoài cho trung y và duy trì sự nghiệp vệ sinh trong nước.
Suy cho cùng tiền thì người ta quyên góp tiền rồi, chúng ta cho mấy trang báo khen ngợi một chút, thêu gấm thêu hoa cũng có thể làm cho người quyên góp vui hơn.
Sở Xuân Đình vừa nghe, đương nhiên là khen giám đốc Sở Hứa làm chuyện này rất tốt, là một người lãnh đạo tốt có thể thấu hiểu tâm tư của người dân và có tầm nhìn xa.
Mà giám đốc Sở Hứa cảm thấy chỉ làm như vậy thôi vẫn chưa đủ, chung quy thì người Hoa ở nước ngoài cố gắng lao động ở xa không dễ dàng, họ vẫn nhớ về quê hương, mong muốn đóng góp bằng cách quyên góp tiền, việc chỉ đăng trên báo chắc hẳn không đủ để thể hiện sự trân trọng.
Mà Sở Xuân Đình nghĩ cả buổi trời, mới đề ra rằng bản thân mình có thể tuyển một nhóm chuyên gia giới văn hóa đến thăm quê hương của những người quyên góp tiền, đi vào ngôi đền tổ tiên của họ, thắp hương và thể hiện lời cảm ơn bằng những lời cầu nguyện.
Mặc dù trong thời đại mới của chúng ta, điều này được xem là chế độ phong kiến mê tín dị đoan.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT