Ở thành phố Đông Hải, Linh Lan Đường rất có tiếng, từ lúc bảy tuổi Lâm Bạch Thanh đã ngồi khám cùng với Cố Minh, gặp người bệnh còn nhiều hơn số muối người khác ăn, là danh nhân nhỏ ở thành phố Đông Hải, phần lớn mọi người đều nghe qua cô.
“Bạch Thanh là một loại thuốc trung y. Theo <Th;ần Nông bản thảo> có ghi chép, tác dụng chính là cải thiện thị lực, có lợi cho chín huyệt, sử dụng lâu dài có thể giúp tỉnh táo, kéo dài tuổi thọ.” Em trai nhà họ Liễu nói: “Bác sĩ Cố Minh luôn khen cha mẹ cô đặt một cái tên hay.”
Cái tên Lâm Bạch Thanh là do cha mẹ đặt, ngay cả thầy cô cũng khen tên này hay, nhưng tên của em gái cô lại hơi quên mùa, Chiêu Đệ.
Còn nguyên nhân, mẹ nói thật ra cô không phải do chính mình sinh ra, mà là bà ấy nhặt được trong rừng cây nhỏ, một đứa bé bị thanh niên trí thức vứt đi. Bạch trắng thanh xanh, tự nhiên nhặt được đứa trẻ bị thanh niên trí thức vứt bỏ.
Khi những đứa trẻ còn nhỏ, cha mẹ chúng hay nói nhặt được từ rừng cây, từ thùng rác…
Lâm Bạch Thanh cũng không cho là thật.
Còn tên của cô, có lẽ trời sinh đã định sẵn mệnh làm nghề y.
Em trai nhà họ Liễu ôm cánh tay đi một vòng quanh Linh Lan Đường, nói: “Lớp gạch tường bên ngoài ít nhất cũng phải 200 tuổi, không thể dỡ, chỉ cần sửa chữa những viên gạch cũ là được, nó sẽ càng thêm thẩm mỹ hơn bê tông.”
Lại vòng đến trước biển hiệu: “Còn cái này, tôi kiến nghị cô nên làm tấm biển bằng gỗ táo, vừa thẩm mỹ vừa bền.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT