Ngày Thẩm Khánh Nghi gặp được chồng, bà liền khác hẳn lúc đi biên giới, nước da trở nên hồng hào, ánh mắt sáng hẳn. Khi nhìn thấy con gái vào cửa, bà ấy mỉm cười ngoắc tay ra hiệu cho con gái đi qua.
Lâm Bạch Thanh cầm cái cối đá và chày đá lên cùng với loại thuốc mới đi lên bậc thang, cô định bày một hàng để đóng gói thuốc, cô thì thầm hỏi mẹ: “Có chuyện gì vậy mẹ, sao con thấy ông Sở và Cố Bồi không được vui ạ?”
Vì Liễu Liên Chi đã theo đứa bé một thời gian dài nên bà ấy cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà ấy thầm thì: “Ông nội của con kêu bảo mẫu cho con bé ăn một cái bánh ngọt và uống thêm một ly sữa, sau khi con bé ăn xong thì ói ra hết, vừa rồi bọn mẹ nói với ông cụ về chuyện đó.”
Chưa nuôi con nên chưa biết chuyện không thể để đứa trẻ thích ăn gì thì cho ăn nấy, nếu đói thì không sao, nếu ăn no quá thì rất dễ ói và chán ăn, phát sốt, không có gì lạ xảy ra, ông cụ xứng đáng bị trách.
Nhưng Lâm Bạch Thanh lại nhớ rằng ông cụ đã kìm nén và không muốn con trai nhìn thấy cháu trai của ông, sao cha của cô lại có thể đánh Thái Cực quyền, Sở Sở lại còn đi theo ông ấy nữa chứ.
Khoan đã, cô hơi bối rối về chuyện đó, bỗng nghe Thẩm Khánh Nghi cười nói: “Con xem vòng tròn trên mặt đất đi, trước kia cha con vẽ ra để đánh Thái Cực quyền, lúc bọn mẹ tới thì Sở Sở đã khom xuống đó, vì thế cha con liền khoanh chân vẽ lại vòng tròn ban đầu, Sở Sở liền mê mẩn và khăng khăng muốn xem cha con luyện Thái Cực quyền.”
Lâm Bạch Thanh chợt hiểu ra mọi chuyện, thì ra là như thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT