Chợt nghe Kiều Mạch Tuệ nói tiếp: “Nhìn Bạch Thanh nhà người ta đi, mặc dù sinh con gái nhưng rõ ràng là con cháu nhà họ Cố, rồi mày nhìn lại mày đi, nuôi một đứa con hoang hơn một năm, mày… mày… Tao đã bảo mày cách xa Dẫn Đệ rồi.”
Bà ta nói lời này rất khó nghe, nhưng Lâm Bạch Thanh cũng không tức giận, dù sao Kiều Mạch Tuệ vốn là người đàn bà chanh chua như thế.
Nhưng cô cũng không muốn dính líu, đụng chạm vào, vậy nên rũ tay xuống, cô nói: “Vệ Quốc, bệnh của mẹ cậu rất phiền toái, nên đưa tới bệnh viện khám thử xem sao đi.”
“Tôi thì có bệnh gì cơ chứ, tôi rất khỏe.” Hút một điếu thuốc, đỡ hơn một chút, Kiều Mạch Tuệ ngồi dậy, lại châm thêm điếu thuốc nữa, nói với Cố Vệ Quốc: “Cũng không thể cho qua như vậy được, gã đàn ông kia c.h.ế.t rồi thì thôi, nhưng gã ta có cha mẹ mà, có anh em mà, mày tới tìm cha mẹ gã ta rồi công khai chuyện tốt mà gã ta và Kiều Dẫn Đệ đã làm, rồi tới đơn vị ban đầu của Dẫn Đệ một chuyến, Cục Hàng hải, công khai cho lãnh đạo cũ, đồng nghiệp cũ của con điếm kia biết chuyện mà cô ta đã làm, để tao xem cô ta còn mặt mũi nào sống trên đời nữa không.”
So với Kiều Mạch Tuệ đang phẫn nộ, dù sao Cố Vệ Quốc cũng từng làm quân nhân thế nên lòng dạ rộng rãi hơn một chút.
Anh ta nói: “Mẹ à, cô ta còn nuôi một đứa bé nữa, cũng khó khăn lắm nên thôi bỏ đi.”
Kết quả Kiều Mạch Tuệ bỗng nhiên kích động, suýt nữa là nhảy dựng lên: “Đó là một con điếm, để mày nuôi hộ con hoang của một gã què lăn lộn ở thành phố cảng đấy, mày nuôi hộ cô ta thì thôi đi, còn bênh vực cô ta nữa chứ, tao… tao…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT