Thấy cha không đáp lời, Sở Sở ngọng nghịu gọi thật to: “Ca… Cha.”
Nhưng cha vẫn không để ý tới mình, cô nhóc đau lòng mở miệng nấc lên một tiếng, nước mắt nước mũi chảy ướt cả mặt, quay sang mẹ muốn ôm, lẩm bẩm: “Me me me… Mẹ!”
Lâm Bạch Thanh ôm con gái, lấy chiếc khăn sữa lau nước mắt cho cô bé, dịu dàng nói: “Cha nghe thấy Sở Sở gọi rồi, cha rất vui, nhưng bây giờ cha hơi bận, một lát nữa cha sẽ đến dỗ con nhé.”
Sở Sở lại nhìn qua, thấy cha vẫn không nhìn mình, cũng không nhìn mẹ, buồn bã rơi nước mắt. Vì chưa từng dùng núm v.ú giả nên vào những lúc như thế này, cô bé lại muốn ngậm ti mẹ để được an ủi.
Hai đời Lâm Bạch Thanh mới có một đứa con nên khá nuông chiều, đáp ứng mọi đòi hỏi của con, con gái vừa đưa miệng tới, cô đã định vén áo lên theo bản năng.
Nhưng Cố Bồi có nguyên tắc, anh ngăn cô lại: “Bây giờ Sở Sở không đói bụng, đừng tạo thói quen nghịch ti cho con bé.”
Anh ôm con đến bên cạnh điện thoại, im lặng một lúc rồi cầm chiếc điện thoại trên bàn trang điểm lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT