Nhìn từ xa, Lâm Bạch Thanh đã biết hai người họ đang nói về Trương Tử Cường, bởi khẩu hình của Tiết Sưởng đang nói Trương Tử Cường. Cố Bồi khoanh tay, lông mày nhíu chặt, dường như đang từ chối điều gì đó. Còn Tiết Sưởng thì nước miếng bay tứ tung, thao thao bất tuyệt, chắc là đang thuyết phục Cố Bồi.
Lúc này những bác sĩ khác chưa tan làm, người tới khám bệnh đã đi về hết, hậu viện không có ai.
Lâm Bạch Thanh lại đi vào từ phòng khám, vòng ra chỗ cổng sắt ở cửa sau, muốn nghe thử xem rốt cuộc hai người họ đang nói gì.
Xe đỗ sát tường, cửa kính bên đó không mở nhưng phía Cố Bồi có mở.
Hai người đã trông thấy Lâm Bạch Thanh đi từ phòng khám ra, nhưng cô đi về phía phòng thuốc nên họ cũng không đóng cửa sổ. Cô giả vờ đi vào phòng thuốc, mở cửa xong lại khom người, lặng lẽ đi vòng tới bức tường, nghe qua tường.
Cô vừa đến gần đã thấy Cố Bồi nói: “Cho dù ông có hai tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đều là thiện xạ phối hợp cùng nhưng lỡ như ông nhận nhầm người, đi theo nhầm thuyền thì sao, làm người vô tội bị thương thì sao? Mẹ vợ tôi là một người bình thường, cũng chỉ từng gặp Trương Tử Cường vào hai mươi năm trước, hơn nữa bà ấy đang ở nước M, không thể trở về phối hợp làm nhiệm vụ với ông, tôi khuyên ông đừng manh động.”
Tiết Sưởng hỏi: “Mẹ vợ cậu chưa từng gặp còn bác sĩ nhỏ vợ cậu thì sao, con bé từng thấy Trương Tử Cường chưa, tôi có thể đưa con bé lên thuyền, nhờ con bé xác định người giúp tôi không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT