Căng mắt nhìn dược đường của chính mình một cái, Lâm Bạch Thanh vô cớ kiêu ngạo, cuối cùng cô cũng gom được hai bộ kim châm vào tay rồi, nếu thầy ở trên trời có linh, nhìn thấy chắc cũng vui vẻ c.h.ế.t đi được nhỉ.
Bên này Tiểu Thanh chân trước mới ra khỏi cửa, Mục Thành Dương đã từ trên lầu hét vọng xuống: “Đàn em, Tiểu Thanh đâu?”
Lâm Bạch Thanh đang giúp Tiểu Thanh tính sổ sách, nhướng mày nói: “Về nhà nấu cơm rồi.”
“Cho anh một phần nhé, em ấy đồng ý với anh rồi, hôm nay bảo anh đến nhà cũ ăn cơm.” Mục Thành Dương nói.
Tên này là trai thẳng, lại không tặng hoa hay nước hoa như Cố Bồi, cũng không hẹn hò mời cơm, cùng lắm chỉ là dẫn Tiểu Thanh ra ngoài ngắm cảnh quay phim rồi mua một chai nước có ga, chỉ vậy mà thôi, còn muốn lười biếng đến nhà họ ăn chực, Lâm Bạch Thanh cứ thấy gả em mình cho anh ấy hơi thiệt thòi, nhưng không cản được Tiểu Thanh thích anh ấy, nên cũng không nói nhiều.
Nhưng anh ấy cứ đến nhà ăn cơm, Lâm Bạch Thanh khá phiền nên cố tình nói: “Không có.”
Mục Thành Dương là một cái vỏ não phẳng, nói: “Không phải chứ, lúc nãy rõ ràng Tiểu Thanh đã nói rồi, nói em ấy đã nấu cơm cho anh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT