“Bà ngoại còn chưa ăn cơm đúng không? Đi, chúng ta đến nhà ăn thôi.” Lâm Bạch Thanh nói. Biết cháu gái mang thai, theo lý thì Liễu Liên Chi phải vui vẻ giống như Sở Xuân Đình mới đúng. Nhưng không, hốc mắt bà ấy ẩm ướt, trông như sắp khóc.
Cố gắng ngăn sự khó chịu và nước mắt, bà ấy dịu dàng nói: “Buổi tối bà có hẹn với lãnh đạo Cục nhà ở và xây dựng, sẽ đi ăn cơm nên mới sang thăm cháu một cái. Ai ngờ thế mà cháu lại… có thai, có thai bé con!”
Rồi lại thở dài: “Điều kiện nhà trệt không tốt, nếu không thì cháu đến chỗ bà ở đi.”
“Cháu quen ở đây rồi, nhà trệt thoáng khí, thuận lợi cho việc dưỡng thai hơn.” Lâm Bạch Thanh nói xong, sờ tay vào viên ngọc, nói: “Bà ngoại, viên ngọc này cháu nhận trước. Nhưng tuổi bà đã cao, khí huyết càng dễ ứ đọng, chờ cháu sinh đứa nhỏ này xong sẽ đưa trả lại cho bà. Viên ngọc này, bà cầm thì sẽ tốt hơn.”
Sở dĩ Lâm Bạch Thanh nghĩ viên ngọc này là do Liễu Liên Chi tặng là bởi vì lúc trước Sở Xuân Đình doạ nạt đã lấy của bà ngoại không ít đồ tốt, mãi cho đến đầu năm nay mới trả lại cho người ta nên cô mới hiểu lầm.
Nhưng Liễu Liên Chi thẳng tình không muốn tranh chuyện tốt của người khác, vừa nghe thấy cháu gái hiểu lầm đương nhiên sẽ sửa cho đúng.
Nhưng đúng lúc bà ấy định sửa lại vấn đề này thì tài xế lại chạy đến nói: “Giáo sư Liễu, lãnh đạo Cục giám sát chất lượng vừa mới đến công trường, bí thư Thẩm gọi tôi bảo tôi gọi bà đến đó gặp mặt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play