Mà lúc này, Trác Ngôn Quân cả người ướt đẫm, chỉ muốn anh đưa mình rời đi.
Nhưng anh không làm, anh liếc nhìn vợ đang vịn lan can hàng rào bằng sắt, nói: “Thật xin lỗi, bà Trác Ngôn Quân, cơ thể vợ tôi không thoải mái, tôi muốn đưa cô ấy về nhà, bà tự mình gọi xe đi.”
Trác Ngôn Quân trợn mắt há hốc mồm: “Pio, tao chỉ muốn mày đưa tao đi, mày là người có tội với tao, sao mày có thể không nghe lời tao nói!”
Thế mà tội nghiệt, nghiệp chướng của bà ta lại thật sự không nghe lời bà ta, cũng không để ý đến bà ta nữa.
“Thật xin lỗi, bà tự gọi xe đi.” Cố Bồi nói xong đỡ Lâm Bạch Thanh đứng dậy, thật sự xoay người rời đi.
Trác Ngôn Quân vừa tức vừa giận, nhưng cả người lại quá bẩn, thật sự khó chịu, thất tha thất thiểu đi tới đầu ngõ, muốn gọi một chiếc xe. Nhưng hiện tại mới là năm 1993, chỉ có một số ít taxi được tung ra ngoài thị trường, rất khó gọi xe được. Trên đường chạy nhiều nhất chính là loại xe tràn đầy mùi da thuộc, bên ngoài màu vàng nhỏ vừa hôi lại vừa tanh.
Trác Ngôn Quân có thói quen sạch sẽ, bà ta cực kỳ ghét các loại mùi hôi và bẩn thỉu. Khó khăn lắm mới gọi được một chiếc xe màu vàng, lúc lên xe suýt chút nữa bị thúi c.h.ế.t thì thôi, tài xế vừa ngửi thấy mùi trên người bà ta lại có thể nói câu: “Chị gái à, chắc chị mới từ ao cá chui lên hả, sao mà hôi và tanh như vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play