Lâm Bạch Thanh nắm tay mẹ, chỉ vào Sở Xuân Đình nói: “Chắc là mẹ chưa đến nhà ông ấy nhỉ? Đến nhà ông ấy một lần, nhìn một vòng, con đoán là mẹ sẽ thoải mái hơn.”
Trong lòng Thẩm Khánh Nghi đột nhiên khẽ động, nhớ tới một người.
Sở Thanh Đồ.
Cái tên này, khi lần đầu tiên Sở Thanh Tập nói đến, Thẩm Khánh Nghi đã thấy quen thuộc đến kỳ lạ. Cũng bởi vì quen thuộc ba chữ Sở Thanh Đồ nên bà ấy mới lựa chọn tin tưởng ông ấy, cũng mạo hiểm về nước. Mà khi nghĩ đến Sở Thanh Đồ, trái tim bà ấy bình tĩnh lại, không còn trống rỗng khó chịu nữa.
Thật ra lúc này là nghỉ phép năm của bà ấy, bà ấy muốn ở thành phố Đông Hải một tháng. Đương nhiên là còn nhiều thời gian ở cùng mẹ và con gái, cũng không phải bận rộn vào tối hôm nay, gấp gáp vào giờ phút này.
Mà bởi vì Lâm Bạch Thanh vuốt ve bà ấy, hơn nữa loại cảm giác này rất tốt, bà ấy lấy dũng khí đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve tay Liễu Liên Chi, nói: “Để ngày mai đi, mai con sẽ qua thăm mẹ.”
Lâm Bạch Thanh cũng nói: “Để mẹ con đến nhà họ Sở trước đi, có lẽ là mẹ muốn đi hơn, ngày mai lại đến thăm bà sau.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play