Mà theo như anh nói, trong số tất cả các đoàn khảo sát thì Thẩm Khánh Nghi đã đưa ra câu hỏi gian xảo nhất. Nhưng đồng thời bà ấy cũng chỉ ra một vài vấn đề quan trọng, đó cũng là vấn đề khó khăn mà bây giờ nhóm của Cố Bồi đang gặp phải.
Dù sao thì cô cũng là monitor của một nhà máy vô cùng lớn, thế nên kinh nghiệm của cô phong phú hơn Cố Bồi nhiều.
Nhưng tiếc rằng ngày mai đoàn khảo sát lại muốn rời đi, mà mục đích chuyến đi lần này của họ ra vì muốn xin hai bản quyền sáng chế phát minh dược phẩm cho nước Hoa, đổi lại họ phải cho gần mười loại dược phẩm của CIBA tiến vào trong nước, đưa ra thị trường tiêu thụ.
Chuyện làm ăn này có thể xem là nợ kinh tế, chỉ có bốn chữ để hình dung: thảm họa giá thành.
Trước đây không phải là Cố Bồi không yêu nước, mà là anh không có tình cảm chung gì đất nước và người dân trong nước cả.
Thế nhưng khi hệ thống chữa bệnh của quốc gia muốn vươn cao tiến đến ngưỡng cửa thương mại toàn cầu thì khắp nơi đâu cũng là hiệp ước không bình đẳng, chính điều đó đã làm nảy sinh nên tình yêu đất nước của Cố Bồi. Anh xúc động không kìm được mà nói: “Quốc gia của chúng ta bắt đầu quá chậm, về phương diện độc quyền sáng chế chi phí phải nộp quá đắt, có thể tính là nợ kinh tế, anh cũng không đành lòng.”
Lâm Bạch Thanh đang thu dọn thuốc thang, cô cười nói: “Có gì mà phải sợ đâu anh. Đợi đến khi chúng ta xin được bằng độc quyền sáng chế WTO cho thuốc trung y pha sẵn, trở thành nước thành viên của WTO thì thuốc trung y pha sẵn sẽ giúp thuốc tây các anh bù lại khoản thiệt hại đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT