Cô xách túi lên, liếc mắt đưa tình với chồng rồi nói: “Tiểu Thanh, tạm thời không vội, đi xuống trước rồi nói sai.”
Sau đó lại nói với chồng: “Đi thôi, về nhà giúp em xào rau tiến vua nào.”
Tối nay trong con ngõ, chủ nhà đang chiên, căn nhà phía Tây đang luộc, mùi cá, mùi thịt và mùi dầu đan xen với tiếng pháo nổ của lũ trẻ tạo thành một hương vị phức tạp, nồng nàn mà chỉ tết mới có.
Đáng mừng là hình như Cố Vệ Quốc phát tài thật rồi, Tết cũng không về.
Thiếu đi người hàng xóm chướng tai gai mắt, tâm trạng Lâm Bạch Thanh cũng tốt hơn.
Về đến nhà, sắp xếp đồ cúng cho sáng ngày mai cũng đã là mười hai giờ đêm. Cô tắm rửa rồi nằm lên giường, Lâm Bạch Thanh muốn nói với Cố Bồi về chuyện cô cần giúp đỡ vào ngày mai. Chuyện là thế này, tuy Liễu Liên Chi đã sắp xếp để cô đến nhà họ Sở ăn Tết. Nhưng Lâm Bạch Thanh cũng có suy nghĩ của mình, mà cô chỉ muốn hai ông lão bà lão buông bỏ thành kiến, biến chiến tranh thành hòa bình, có thể tha thứ cho nhau, ngồi ăn cơm cùng một bàn. Thế nên ngày mai cô muốn Cố Bồi diễn một vở kịch với mình.
Lâm Bạch Thanh miêu tả: “Ngày mai hai chúng ta diễn một vở Song Hoàng, một người diễn vai mặt đỏ, một người diễn vai mặt trắng, à anh có biết Song Hoàng là gì, mặt đỏ, mặt trắng là gì không vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play