Cố Bồi nổi giận: “Ông rất có thể đã bị xuất huyết trong, nếu để bị nhiễm trùng là sẽ c.h.ế.t đấy, phải đến bệnh viện quân y thôi.”
Sở Xuân Đình không tranh luận với cháu rể của mình mà chỉ nhìn về phía Lâm Bạch Thanh: “Nói với nó, ông phải quay lại Đông Hải.”
Thấy cháu gái muốn chạm vào cục u trên đầu mình, ông ta vươn tay gạt đi: “Đừng động, có thể là chưa tiêu sưng được đâu.”
Lâm Bạch Thanh thực sự muốn tát cho ông cụ cứng đầu này một cái để cho ông ta có thể yên tĩnh lại, nhưng trông ông ta có vẻ vẫn rất khỏe mạnh, bắt mạch, nhìn nước da, nhiệt độ cơ thể và cả tình trạng lưỡi thì có vẻ không có bất cứ vấn đề gì, ngoại trừ sắc mặt vàng như nghệ kia ra.
Vì vậy cô nói với Cố Bồi: “Cứ nghe theo ông ấy đi, chúng ta cùng quay về Đông Hải, em sẽ gọi một chiếc xe cấp cứu để chở ông ấy.”
Cô lại cầm chiếc điện thoại cầm tay lên như đang cố ý hù dọa ông cụ: “Rất có thể ông đã bị xuất huyết trong, nhưng đây là lựa chọn của ông, nếu có xảy ra chuyện gì thì đừng trách chúng tôi.”
Thực ra cô chỉ cố ý nói nghiêm trọng hơn một chút, nhưng Sở Xuân Đình lại lập tức nói: “Phòng kho có tổng cộng ba chiếc chìa khóa, một chiếc đang nằm trong túi của ông, một chiếc khác ở căn phòng phía Tây, bên trong bức tranh chữ treo ở gian nhà chính, một chiếc còn lại thì đặt ở trong kho, nếu như ông c.h.ế.t rồi, cháu có thể mở kho để lấy đồ, di chúc được đặt ở dãy tủ đầu tiên ngay lối ra vào, nó nằm trong ngăn kéo thứ ba ở giữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play