Lâm Bạch Thanh còn muốn kích thích bà ta, tuy giọng nói nhẹ nhàng nhưng thái độ thì tăng thêm phần khiêu khích: “Tại sao lại nói là lừa tiền cơ chứ, ông cụ nhà chúng tôi mua thuốc ở bệnh viện các người, uống thuốc rồi có vấn đề, chẳng lẽ không thể bắt đền sao?”
Sở Xuân Đình lập tức phụ diễn: “Đúng vậy, tôi bị đục thủy tinh thể, mắt tôi không nhìn thấy gì cả.”
Tào Chi Phương lại hét lên: “Các người… Các người… Chơi xấu!”
Thật ra Sở Xuân Đình cũng không biết cháu gái mình đang định làm gì, nhưng ông ta cũng đoán được phần nào. Có câu nói rằng không có kim cương cứng thì không làm được đồ sứ, nếu cô đã dám dọa dẫm như vậy, chắc chắn cô đã có chứng cứ, chuẩn bị từ trước khi đến đây.
Trò giỏi hơn thầy, Sở Xuân Đình không tài nào đoán được hành động và cách giải quyết vấn đề của cô cháu gái nhỏ. Nhưng ông ta rất vui, ông ta vui khi nhìn thấy Tào Chi Phương bị cháu gái mình trêu tức đến mức muốn hộc m.á.u cũng vui khi nhìn hai cô cháu gái mình hòa thuận như vậy.
Ngày mai phải đi LA rồi, lúc này ông cụ không quan tâm gì nữa, cũng rất mong chờ chuyến đi cùng hai cô cháu gái vào ngày mai. Trở về Sở Thanh Tập, ông ta bị cuộc tranh cãi của Tào Chi Phương làm cho mụ cả đầu óc, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, ông ta đã hiểu ra một chút.
Khi Lâm Bạch Thanh mới đến đây, cô còn rất mệt mỏi nhưng đã đưa ông cụ đến bệnh viện Hán Đường trước tiên để mua thuốc. Ông ta tưởng rằng cô gái nhỏ lần đầu đến một nơi phát triển như vậy nến muốn đến khu phố Tàu để thăm thú. Cô đưa Sở Xuân Đình đến bệnh viện Hán Đường, còn mua một hộp thuốc dưỡng tâm đan tổng hợp. Ông ta nghĩ ông cụ bị bệnh tim mạch thật nên phải uống thuốc. Nhưng không phải vậy, Lâm Bạch Thanh mua thuốc là để phá quán, để lừa tiền.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT