Lâm Bạch Thanh quay đầu lại nhìn ông cụ: “Thẩm Khánh Nghi là mẹ tôi, nếu ông ta đã có tin của bà ấy thì sao chưa từng nhắc đến hay nói đến?”
Nhìn chằm chằm ông cụ một lát, cô lại nói: “Là vì ông và bà ngoại tôi không hợp nhau, làm vậy để giày vò bà ấy?”
Liễu Liên Chi vốn đã hận ông ta muốn chết, rõ ràng ông ta biết có tin của Thẩm Khánh Nghi lại cố tình ém đi không nói.
Nếu để Liễu Liên Chi biết chuyện này, chắc sẽ moi sống trái tim ông ta ra.
Tuy ông cụ là xã hội đen nhưng ông ta cũng coi như là người biết lý lẽ nên Lâm Bạch Thanh luôn không muốn dựa vào ông ta, nhưng cách chung sống vốn là nếu ông kính tôi một thước thì tôi kính ông một trượng, hễ ông ta đến thì cô đều sẽ bắt mạch giúp ông ta.
Nhưng nếu ông ta biết tin mà không nói, hành vi đó không phải là xấu xa mà là bỉ ổi.
Trong một khoảnh khắc Lâm Bạch Thanh còn nghĩ có khi nào lúc ấy nhân lúc Thẩm Khánh Nghi bị thương, Sở Thanh Tập cưỡng chế đưa bà ấy đến nước M giam cầm hoặc là hành hạ ngược đãi rồi không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT