“Thanh Thanh nói có người phá đám, ông không đi xem một chút sao?” Cố Bồi nói. Ngược lại Sở Xuân Đình phản ứng rất nhanh, cũng rất thông minh: “Có phải là người của Bảo Tế Đường không?”
Mặc dù ông Mục không phải là bác sĩ của Bảo Tế Đường nhưng lại là cha vợ của Bảo Tế Đường, bị áp bức bởi uy quyền của Sở Xuân Đình. Cũng giống như ông Mục không biết gì về đồ cổ, Sở Xuân Đình cũng không am hiểu gì về trung y. Vậy mà lại dám phá đám ở sảnh lớn trong tiệc khai trương của Linh Đan Đường, đương nhiên là ông cụ nhà họ Mục có thủ đoạn cao minh. Cuộc đời của Sở Xuân Đình xem trọng nhất là thể diện, thay vì nâng cao mặt mũi cho cháu gái mình, ngược lại còn gây thêm rắc rối? Ông ta đã bình phục cơ bản, đi còn nhanh hơn cả Cố Bồi, giống như là đang bay.
Đương nhiên là không dám vào tham dự, đến sảnh lớn chỉ đứng nhìn từ xa.
Bởi vì ông cụ Mục hừ một tiếng đầy trung khí, Lâm Bạch Thanh kết luận rằng ông ấy không phải bị bệnh tim, Mục Thành Dương cũng cảm thấy không giống. Anh ấy cũng bối rối: “Ông nội, ông bị sao vậy, ông cũng là bác sĩ trung y, ông thấy trong người thế nào?”
Một đám bác sĩ người cướp ta đoạt, còn đang chiếm lấy hai cánh tay của ông cụ Mục bắt mạch. Ai từng đến bệnh viện đều biết chỉ cần bác sĩ không đuổi đi, mọi người tốt nhất là vây lại xem chữa bệnh.
Cho nên nào là tôm hùm sốt, nào là bào ngư hầm mềm vàng ươm, nào là vây cá mập óng ánh trong suốt đã mang lên bàn nhưng không có một vị khách nào có khẩu vị, toàn là vây quanh một nhóm các bác sĩ trung y lớn tuổi để xem tình hình phát triển như thế nào.
Ông cụ Mục nhìn Lâm Bạch Thanh đã không bắt mạch nữa, cũng không nói một lời, trông có vẻ khó xử, đoán là mình đã phá đám thành công.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT