Mục Thành Dương nhìn thử, trên đó là kiểu chữ sấm sét, ghi rằng: Chào mừng Cục trưởng Vương đến kiểm tra và chỉ đạo công việc.
“Bà ngoại, sao bà lại cầm thứ này?” Mục Thành Dương hỏi.
Liễu Liên Chi cười nói: “Gió thổi xuống đất, bà nhặt lên.”
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra họ đã trách lầm Bảo Tế Đường, biểu ngữ chỉ bị gió thổi đi thôi.
Sau khi treo lại tấm biểu ngữ thì đã gần chín giờ. Họ treo bóng lên, bắt đầu mở nhạc. Người quen của Cố Minh đều là bệnh nhân cũ của ông ấy hoặc những người lái buôn cả đời xui xẻo, không có danh tiếng như Lục Khánh Khôn. Mọi người đều tới khá sớm, đã đến thì tất nhiên phải đi xung quanh, xem tầng trên tầng dưới như nào.
Người nhà họ Cố làm người tiếp khách nên Lâm Bạch Thanh không cần lo lắng về điều này. Cô châm cứu cho Liễu Liên Chi trước, sau đó mới làm việc khác.
Liễu Liên Chi âu yếm nhìn cháu ngoại, tóc búi kết hợp với chân váy giản dị mà đoan trang. Gương mặt cô không có khí khái hào hùng, mạnh mẽ như mẹ mình mà dịu dàng hơn, đôi mắt rất đẹp, lộ ra vẻ lương thiện xuất phát từ cái tâm, giống như đôi mắt của chú cừu non.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT