Thật ra Cố Hoài Thượng cũng ra vẻ chút thôi, lại nhỏ tiếng nói: “Bạch Thanh à, Mã Bảo Trung sắp thăng chức rồi, thư tình của ông ta cô xem thì xem thôi, chúng ta không rêu rao nhé, ông ta mời tôi đến nhà ông ta làm khách nữa kìa, mọi người đều là nhân vật m.á.u mặt, lỡ như ông ta tức giận tìm người báo thù chúng ta thì sao, chúng ta dân thị thành nhỏ bé, không chọc nổi người ta, đúng chứ?”
So với Sở Xuân Đình, biết cách giám định văn vật còn có hiện vật trong tay thì sẽ có địa vị xã hội.
Một khi Mã Bảo Trung lên làm viện trưởng của Viện Di tích Văn hóa, thân là đại biểu chính quyền địa phương, ông ta cũng sẽ sở hữu địa vị xã hội như Sở Xuân Đình, ngày nay, tiền quan trọng, nhưng quyền lực và địa vị xã hội cũng quan trọng y hệt.
Người có địa vị xã hội cao, người bình thường không dám đắc tội.
Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Yên tâm đi, cháu cũng chỉ đọc cho đã ghiền thôi, không nói lung tung đâu.”
“Cô không mang đi chứ, đây là báu vật của tôi, không cho ai hết.” Cố Hoài Thượng lại nói.
Lâm Bạch Thanh móc túi: “Mấy cái thư của trẻ con, cháu lấy làm gì chứ, hay là chú lục soát đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play