Khi cô ra ngoài thì trời đã tối, lúc này Mục Thành Dương mới rửa tay để đi đến nhà họ Sở.
“Ông Sở đã gọi mười cuộc rồi, ông ấy nhờ anh chuyển lời cho em, chú ý sức khỏe của mình, đừng để bị mệt quá.” Mục Thành Dương nói: “Ông ấy còn nói, em không cần phải vội vàng đi thăm ông ấy. Dù sao em cũng phải đi một chuyến thôi, không cần biết sớm hay muộn .”
Toàn thân Lâm Bạch Thanh nổi da gà, nghĩ rằng ông cụ này đang điều tra thân thế của cô, vậy là đã điều tra được điều gì rồi sao, trực tiếp coi cô như cháu gái của mình, nghĩ sau này cô không thể không gọi ông ta một tiếng ông nội, cũng thật đắc ý đấy chứ?
Con trai út mà ông ta một tay dạy dỗ lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta, đây đều lại tội lỗi mà ông ta tự tạo ra.
Vậy mà bây giờ ông ta vẫn đang cố tìm cảm giác tồn tại ở chỗ cô bằng bộ dáng không chính đáng kia của mình?
Về tình cảm, nếu Sở Thanh Đồ là cha cô, Lâm Bạch Thanh sẽ rất thích điều đó, nhưng cô lại rất ghét Sở Xuân Đình.
Ghét đến mức nếu giả thiết này là sự thật, nếu Sở Xuân Đình lại bị đột quỵ, Lâm Bạch Thanh sẽ không ngần ngại mà từ bỏ việc giải cứu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT