Cố Bồi luôn giỏi chú ý vào từng chi tiết, mặc dù anh cũng không hiểu rõ những năm 60: 70 trong nước nhưng các chi tiết khác nhau đều khiến anh cảm thấy không bình thường, ví dụ như miếng vải bông này, từ chất liệu thì nó là miếng vải tốt, mặc dù tay nghề người phụ nữ kia vụng về nhưng đặc biệt thêu tên của đứa nhỏ lên trên tã lót, chứng minh rằng bà ấy rất yêu đứa nhỏ.
Mà chữ Lâm nhỏ hơn những chữ khác, nó có thể là chữ Sở, chữ Mộng, hoặc chữ Phạm?
Một người mẹ, nếu thật sự định bỏ rơi con mình, thêu tên lại chỉ thêu một nửa, điều này hợp lý sao?
Hơn nữa nếu là cha mẹ ruột, chắc chắn sẽ hy vọng đứa nhỏ được người khác ôm đi, chứ tại sao lại dùng lá cây che lại?
Cho nên, trường hợp của cô giống như bị người khác bế khỏi cha mẹ ruột hơn, rồi lén lút vứt bỏ đi.
Trưởng phòng Lưu suy nghĩ một lúc: “Đúng là như vậy.” Rồi nói tiếp: “Nếu như không phải Lâm, thì chắc chắn là Sở!”
Cố Bồi hiểu rõ hơn những người khác: “Mộng và Phạm cũng là họ, chỉ là chúng khá hiếm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play