Cố Bồi thở dài nói: “Anh biết chúng ta có sự khác biệt về văn hóa, anh cũng không muốn nổi nóng nhưng quả thực hôm nay anh rất bực mình, vì em đã đẩy mình vào tình huống nguy hiểm, điều này khiến anh rất lo lắng.”
Anh thừa nhận sự bực bội của mình, mặc dù giọng điệu của anh rất gay gắt và những lời thuyết giáo của anh giống như trưởng bối, nhưng hôm nay nếu không có anh, Lâm Bạch Thanh sẽ bị Cố Vệ Quốc lừa cho hết việc này đến việc khác.
Trải qua hai kiếp người, đây là lần đầu tiên ở trong khoảng sân này, Lâm Bạch Thanh cảm thấy mình không cần lo lắng mọi chuyện, có thể trút bỏ một nửa gánh nặng, chia sẻ cùng người khác.
“Được rồi, sau này em thật sự sẽ không làm vậy nữa đâu, em đảm bảo!” cô nói, cô ngoắc tay với anh.
Cố Bồi rất mâu thuẫn, trước mặt người ngoài thì giống như một bác sĩ, khi tức giận thì giống như một người cha, nhưng chỉ cần Lâm Bạch Thanh chạm vào anh, anh sẽ lập tức bối rối và bất lực, giống như một chàng trai trẻ nhút nhát, anh cúi xuống nhìn những ngón tay của cô, rót cho Lâm Bạch Thanh một cốc nước, ra hiệu cho cô ngồi xuống uống từ từ.
Ba giờ sáng, tất cả người trong ngõ huy động tập thể vây chật kín cửa, đợi kết quả.
Cố Bồi nói trước: “Điều mà cha tôi mong chờ nhất trước khi qua đời là được trở về Trung Quốc để gặp người nhà. Thỉnh thoảng, bác Cả và bác Ba viết thư. Ông ấy luôn thích đọc những đoạn mô tả về những đứa trẻ trong đó và ông ấy luôn dặn dò tôi, muốn tôi chăm sóc chúng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT