Quả nhiên, sau khi rẽ vào con ngõ nhỏ bên cạnh phố Kim, đi một lát nữa thì một căn tứ hợp viện lớn được xây bằng gạch xanh đập vào mắt.
Nhà họ Cố cũng được xem là danh gia vọng tộc nhưng nhà cũ đã phân tán khắp nơi, thật kỳ cục.
Nhưng căn nhà này lại có hai lối vào và hai lối ra, gọn gàng ngăn nắp, giống như những gì Liễu Yến từng nói, xà nhà được làm bằng gỗ cây dương hoè, xà gồ được làm bằng gỗ cây hồng, tuy dùng gạch xanh ngói cũ nhưng nhìn vật liệu gỗ được dùng cũng biết đây là một gia đình giàu có từ trước Giải phóng.
Cổng nhà mở rộng, gõ cửa nhưng không có ai lên tiếng, Mục Thành Dương bèn dẫn Lâm Bạch Thanh đi thẳng vào trong.
Vừa vào trong, hai người đã nghe tiếng Sở Tam Hợp đang mắng chửi: “Bà nhìn đi, trên người bác Cả tôi toàn là vết lở thành ra cái gì đây hả?”
Hai người đi vòng tới cửa sổ của căn nhà phía tây, nhìn thấy một bác gái trung niên đã cúi đầu khóc.
“Đó là bác Cả ruột của tôi, tuy ông ấy bị đột quỵ, không thể nói chuyện không thể cử động nhưng ông ấy vẫn còn thở, bà không được hành hạ ông ấy. Tại sao không lót cho ông ấy một tấm đệm, nhìn cái m.ô.n.g ông ấy kìa, nhão ra hết rồi.” Sở Tam Hợp nói tiếp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT