Dược đường đang được sửa sang lại, quá nhiều tro bụi, Lâm Bạch Thanh không lấy thuốc được đành phải đến bệnh viện quân y. Sau khi nghe ngóng mới biết hôm nay mấy người Cố Bồi có một ca phẫu thuật rất quan trọng, sau khi xong còn phải báo cáo nghiên cứu, không ra được.
Bởi vì cửa văn phòng Cố Bồi bị khóa, Lâm Bạch Thanh không thể để giấy lại được cho nên lại về mất.
Bởi vì Kiều Dẫn Đệ ở nhà khách một thời gian, hơn nữa cô ta còn gây chuyện tự sát trước cửa nhà Cố Vệ Quốc, đều là người quen, anh nói với tôi tôi nói cho anh, trong ngõ nhỏ ai cũng nghị luận sôi nổi.
Kiều Mạch Tuệ không ngại xấu mặt, bưng bát canh ra ngoài mắng chửi: “Cái đồ dâm đãng không biết xấu hổ, tim bẩn miệng cũng bẩn, lại còn đặt điều cho Vệ Quốc nhà tao, trù mày sinh con ra không có mắt!”
Bác gái Tề có quan hệ không tệ với bà ta, nhìn thấy cái bát của bà ta thì thò sang nhìn: “Canh sâm đúng không, khó trách hôm nay bà nói nghe cực kỳ khí phách, canh này rất bổ đó.”
Kiều Mạch Tuệ vốn muốn khoe khoang, nhìn thấy Lâm Bạch Thanh thì vội nói: “Nào có, chỉ là mấy cọng sâm bỏ đi thôi ấy mà.”
Đúng lúc Lâm Bạch Thanh chuẩn bị về nhà, đi ngang qua Kiều Mạch Tuệ, đương nhiên cô vẫn ngửi ra được là mùi của nhân sâm bình thường hay nhân sâm rừng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play