Đã là 11 giờ đêm, đi ra từ nhà Lưu Bách Cường một đường đi đến cửa nhà mình, Lâm Bạch Thanh đột nhiên nhớ tới cô đã không ở trong căn nhà này mấy tháng, có lẽ chuột bọ đã sống thành đàn nên đi đến dược đường lấy ít thuốc.
Lâm Bạch Thanh vẫn thường đi khám vào ban đêm, cũng có ở lại đây, cô có ý thức giữ trật tự công cộng, bước chân nhẹ tênh, hơn nữa bức tường xung quanh dược đường đã được dỡ xuống nên không cần mở cửa cũng có thể đi thẳng đến sân trước.
Nhưng vừa mới đi vào đã nghe thấy một giọng nói vang lên trong dược đường: “Cái này có được thật không, Vệ Quốc, em không gạt chị đấy chứ?”
“Lấy ra nhanh lên, ngày mai công trường bắt đầu thi công buổi tối sẽ có người canh giữ, em không tiện cất đồ ở đây nữa.” Lâm Bạch Thanh rùng mình, nửa đêm rồi nhưng cô quá quen thuộc với giọng nói này, là Cố Vệ Quốc.
“Chị vẫn thấy lo lắng…” Đây là giọng của Kiều Dẫn Đệ.
Giọng của Cố Vệ Quốc nghèn nghẹn, nghe như là dưới mặt đất, anh ta nói: “Chị họ, em tôi đã đưa chị đến tận đây rồi mà chị vẫn không chịu tin em, quá không nghĩa khí rồi đấy, mau lên!”
“Đời này chị chỉ tin tưởng em, nhưng đây là chỗ của Lâm Bạch Thanh đó.” Kiều Dẫn Đệ khóc hu hu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play