Ông Ba ông Năm cũng nghĩ vậy, trong nhà có một đứa con trai kết hôn với Lâm Bạch Thanh, di sản của Cố Minh nên được nhà trai kế thừa, nhưng Cố Minh kiên trì di sản phải nhà gái kế thừa, thế hệ bảo thủ như bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.
Hôm nay Cố Bồi đến làm rõ, mọi người mới phản ứng lại, trong di chúc Cố Minh đã âm thầm thiên vị Lâm Bạch Thanh.
Các phụ huynh cực khổ tranh giành cho con trai, kết quả con cái lại oán bọn họ vô dụng.
Cố Bồi cầm di chúc xoay lại, khuôn mặt trẻ đẹp đứng dưới ánh đèn, sắc mặt thong dong, ánh mắt ấm áp, giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng, anh nói: “Anh Ba, bác Cả nói, năm 29 bị cháy, Linh Phàm Đường cũng đã bị cháy sạch, tất cả kiến trúc trên mặt đất và tất cả dược liệu trong kho đều do bác Cả tích góp bảy mươi năm, đó là thuộc về tài sản riêng của bác ấy, bác ấy muốn đưa cho Lâm Bạch Thanh thì đồ là của Lâm Bạch Thanh.”
“Vậy còn đất thì sao, đất là của nhà họ Cố chúng ta đúng không?” Cố Hoài Thượng nói.
Cố Bồi không nói gì.
Cố Hoài Thượng cho rằng đã chặn được Cố Bồi, lại nói: “Đất là của nhà họ Cố, bảy tuổi Lâm Bạch Thanh đến nhà họ Cố, bác Cả chữa bệnh cho cô ta, cung cấp sinh hoạt phí cho cô ta, còn cung cấp tiền cho cô ta học đại học, cô ta phải trả ơn cho nhà họ Cố. Từ trước đến nay bác Cả không con không cái, thương cô ta nên mới lập một phần di chúc như vậy, nếu cô ta muốn cảm ơn cũng chỉ có thể trả ơn, cô ta… Cô ta còn làm em…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT