Vườn trưởng Trịnh suýt thì khóc ngất, ai mà ngờ tiêu hơn một nghìn đồng mời tổ chữa bệnh cũng không chữa hết bệnh thế mà một bác sĩ trung y nhỏ nhoi chỉ mất có hai mươi đồng đã chữa khỏi. Nếu có thể quay về hôm kia, ông ta tuyệt đối không mời bệnh viện quân y nữa.
Ông ta xoa tay rồi nói: “Bác sĩ Lâm, cảm ơn cô đã giúp sở thú của chúng tôi tiết kiệm một khoản tiền lớn, tôi phải tặng cô cờ thưởng, à không, tí nữa phóng viên sẽ đến, người đầu tiên mà tôi tuyên dương chính là cô!”
Lâm Bạch Thanh cũng không kích động, dù gì ở đời trước vinh dự cao hơn cô cũng đã hưởng qua, có thể lên báo thì càng tốt, nếu có danh tiếng tốt thì lúc Cục Vệ sinh chọn bệnh viện tư nhân để cấp giấy phép sẽ ưu tiên chọn cô.
“Vậy cảm ơn vườn trưởng Trịnh nhé.” Cô nói.
“Vậy thì chúng ta mai gặp lại.” Vườn trưởng Trịnh vô cùng biết ơn, nghĩ đến việc gì đó lại nói: “Cứ đợi ở đây, tôi đi gọi người chở cô về.”
Lâm Bạch Thanh đoán là Cố Bồi đến đón mình, vì lúc sáng cô đến thì không thấy xe của Cố Bồi nhưng bây giờ lại thấy. Hơn nữa sau khi Tiểu Mã thấy cô liền chạy nhanh vào trong sở thú, chắc chắn là đi gọi người rồi.
Thấy xe con đến Lâm Bạch Thanh liền do dự có nên lên xe hay không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play