Đã mười một giờ đêm, đèn trong ngõ Tử Lý đã tắt nhưng đèn trong Linh Đan Đường vẫn còn bật, đèn đuốc sáng trưng nhưng vô cùng im lặng, không có bất kỳ âm thanh nào, Lâm Bạch Thanh nhìn từ xa có chút buồn bực, cho rằng anh em nhà họ Cố đi mà quên tắt đèn.
Nhưng vừa đưa mắt, không ngờ thấy Cố Bồi giống như cây tùng, đứng khoanh tay trong viện, còn mấy anh em nhà họ Cố…
Cố Vệ Quân xách thùng nước rửa chén đi từ trong viện ra, đ.â.m sầm vào Lâm Bạch Thanh, kinh ngạc nói: “Cậu còn chưa đi nghỉ à?”
“Các cậu cũng chưa đi nghỉ à?” Lâm Bạch Thanh hỏi lại.
Cố Vệ Quân xách thùng nước rửa chén, thở dài ấm ức nói: “Chú út thật là ác độc, bắt bọn tôi phải rửa bát.”
Lâm Bạch Thanh: “…”
“Đúng rồi, chú ấy còn mắng Chiêu Đệ nhà cậu.” Cố Vệ Quân còn nói.
Lâm Bạch Thanh kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
“Chiêu Đệ sợ bọn tôi rửa bát không sạch nên bảo bọn tôi về trước, em ấy sẽ xử lý hết thế là chú út đã mắng em ấy.” Cố Vệ Quân nói.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play