Đối với việc Vu Tương Băng quỳ xuống đất cầu tình, Địch Cửu cũng không cảm thấy bất ngờ. Có lẽ bên cạnh việc loại nữ nhân như Vu Tương Băng dễ bị lừa gạt. Nhưng chuyện này cũng có thể nói lên, ít nhất thì Vu Tương Băng vẫn là nữ tử nhớ rõ ân tình của người khác.
Địch Cửu ghét nhất, chính là loại người quên gốc. Vô luận lúc trước tình cảm mà Mạch Ca đối với Vu Tương Băng là thật hay giả, thế nhưng vẫn có một điều không sai, Mạch Ca đối xử với Vu Tương Băng rất tốt. Vu Tương Băng có thể tu luyện đến trình độ ngày hôm nay, đều ỷ lại nhưng thứ mà trước đó Mạch Ca cho nàng.
Nếu đạt được, vô luận kết quả như thế nào, đều hẳn nên nhớ kỹ.
"Địch đại ca, cám ơn ngươi." Vu Tương Băng đứng lên, lần nữa cúi người hành lễ với Địch Cửu, nàng cảm giác có chút có lỗi với Địch Cửu.
Mạch Ca cùng nàng vốn dĩ có đủ loại ân oán với nhau, thế nhưng Mạch Ca cùng Địch Cửu cũng chỉ có cừu hận. Địch Cửu cũng vì xem ở mặt mũi của nàng, mới tha cho Mạch Ca một lần, đó cũng là sự tôn trọng lớn nhất đối với nàng.
Địch Cửu khoát tay chặn lại, "Chuyện đã qua coi như xong, chúng ta nhanh đi Liệt Luân Nhãn."
Lăng Hiểu Sương đã cùng với Hỗn Độn Nham Tương tại một chỗ biến mất không còn tăm tích, Địch Cửu biết lưu tại Thất Luân chi địa lại cũng không có ý nghĩa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play